Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Wind vừa nói vừa cầm miếng khăn giấy màu trắng lau đi vết bẩn trên miệng anh.
Ngạo Thiên ngỡ ngàng nhìn cô, hành động dịu dàng tỉ mỉ của Wind khiến trái tim anh đập loạn.
Cảm giác thoải mái khi được ở bên cạnh cô, khiến những thứ trước đây anh cho là mình chán ghét nhất, cũng trở nên tuyệt vời hơn.
Ngạo Thiên lắc đầu nhìn cô nói với giọng yêu thương.
- Vì em, tôi sẽ tập làm quen với mọi thứ.
Bàn tay đang cầm khăn giấy lau miệng cho anh chợt khựng lại, cô nhìn anh.
Anh sẽ làm mọi thứ vì cô sao?
Vậy giữa Chung Hân và anh là gì?
Trong lòng Wind lúc này có rất nhiều câu hỏi cần anh giải đáp, nhưng không biết phải mở miệng hỏi anh như thế nào.
Chẳng lẽ cô hỏi anh, Ngạo Thiên anh còn yêu Chung Hân không?
Thật ngu ngốc!
Nếu anh nói còn vậy cô sẽ làm sao?
Giận dữ bỏ đi hay lặng lẽ đứng lên rời khỏi.
Nhức cả đầu, suy nghĩ một lúc cuối cùng Wind cũng không nhịn được hỏi anh, mặc kệ câu trả lời của Ngạo Thiên là gì, ít ra cô không cần suy đoán lung tung.
- Lúc sáng tôi vô tình nhìn thấy chiếc vòng hoa Dạ Lý Hương trong phòng anh, và vô ý đọc được tờ giấy bên cạnh....
Ngạo Thiên nhướng mày gằng giọng, cắt ngang lời nói của Wind.
- Vô ý?
Em có chắc mình vô ý không?
Wind nhìn Ngạo Thiên quýnh lên nói lắp.
- Tôi...tôi... thật sự không cố ý đọc lén thư của anh.... nhưng.....nhưng.... anh và Chung Hân là sao?
Wind nói xong đầu cúi xuống không dám đối diện với ánh mắt nghiêm túc của anh.
Thật xấu hổ, sao mình có thể mắt lịch sự xem lén đồ của người khác.
Nhìn thấy cử chỉ bối rối cùng với lời nói khẩn trương của Wind, Ngạo Thiên mới hiểu, thì ra cô gái nhỏ của anh đang ghen nên mới có hành động xa lạ đối với anh.
Tâm trạng của Ngạo Thiên lúc này vui hơn bất kỳ lúc nào hết, anh cười tươi nhìn cô cố tỏ ra khó xử.
Wind thì khác, cô thật nghiêm túc chờ anh giải thích.
Nói đi, nói là Chung Hân và anh không có quan hệ gì.
Nhìn thấy Wind vẫn cúi đầu không có dũng khí đối diện với anh, Ngạo Thiên cố tình trêu chọc cô.
- Không một ai có thể thay thế được vị trí của Hân Nhi trong lòng tôi.
Ngạo Thiên nói đến đây, cố tình dừng lại không nói tiếp.
Lời nói của anh như con dao nhọn đâm thẳng vào vị trí trái tim của cô, cô ngước mặt lên nhìn anh.
Nhìn thấy gương mặt tái xanh, cặp mắt ngắn lệ đau lòng nhìn anh, trái tim Ngạo Thiên cảm giác thắt lại.
Chết tiệt!
Sao mình trêu chọc cô để làm gì, cuối cùng người cảm thấy khó chịu cũng chính là mình thôi.
Nhìn thấy cô đau lòng trái tim anh càng đau hơn.
Anh lính quýnh vươn tay nắm lấy tay cô giải thích.
- Em....em đừng khóc....
Tôi chỉ đùa với em thôi....
Tôi chỉ xem Hân Nhi như em gái ruột của mình, không còn tình cảm giữa nam nữ.
Wind càng nghe Ngạo Thiên nói nước mắt càng rơi nhiều hơn, anh thật xấu xa luôn khiến lòng cô không yên.
Wind đưa mắt nhìn Ngạo Thiên, thì ra Chung Hân và anh không có gì.
Wind thầm mắng Đường Vịnh Hi.
Chị Vịnh Hi đáng ghét, tại sao không nói cho mình biết sớm.
Ngạo Thiên dùng tay lau đi nước mắt trên mặt cô, anh đau lòng nói.
- Em đừng khóc nữa, em khóc nhưng lòng tôi lại đau.
Sau chuyện này Ngạo Thiên quyết định từ nay về sau anh sẽ không ngu ngốc trêu đùa Wind nữa, vì anh biết cô đau một thì anh sẽ đau đến mười.
Đột nhiên Ngạo Thiên chợt nhớ đến điều gì đó, anh nắm tay cô đứng lên.
Wind bị anh lôi đi liền lên tiếng.
- Anh.....anh làm gì vậy?
Chúng ta còn chưa trả tiền.
Ngạo Thiên lập tức lấy trong túi quần tây ra một sắp tiền đặt trên bàn, nhìn bà chủ.
- Không cần thối.
Nói xong anh dắt tay Wind đi đến chiếc xe Cadillac màu đen do thuộc hạ của anh đỗ sẵn bên ven đường.
Nhìn thấy Ngạo Thiên bước tới, tên thuộc hạ lập tức bước xuống xe cung kính mở cửa xe mời Ngạo Thiên và Wind vào.
Ngạo Thiên trầm giọng căn dặn.
- Về biệt thự Ngạo Viên.
Chiếc xe Cadillac màu đen chậm rãi tiến về phía trước, Wind ngồi bên cạnh trong lòng không biết Ngạo Thiên đưa cô đến Biệt thự Ngạo Viên để làm gì.
Trong lúc Wind còn đang suy nghĩ, đột nhiên Ngạo Thiên lên tiếng.
- Liên lạc với Mike, nói với cậu ta đến biệt thự Ngạo Viên ngay.
Tên thuộc hạ đang lái xe cung kính gật đầu đáp.
- Dạ.
Hắn nói xong liền ấn vào nút tròn trên tay lái, một bức tường kính màu đen hạ xuống ngăn lại phía trước và sau xe, bức tường kính được thiết kế đặc biệt, người ở ghế sau có thể quan sát người ngồi phía trước, nhưng người ngồi phía trước không thể nhìn thấy chuyện gì đang diễn ra ở phía sau.
Đây là cách người giàu thường dùng để dành sự riêng tư cho bản thân họ.
Trước ánh mặt kinh ngạc của Wind, kính cửa sổ hai bên và kính sau đột nhiên từ trông suốt chuyển sang màu tối.
Thân hình cao lớn của Ngạo Thiên khom tới cẩn thận bế Wind đặt cô ngồi trên đùi anh, cô hốt hoảng mở to mắt nhìn Ngạo Thiên rồi xoay lại nhìn vào tài xế ở phía trước, lúc này đang nghiêm túc nhìn về con đường phía trước.
Nhìn thấy vẻ thẹn thùng, hai gò má ửng hồng của Wind, Ngạo Thiên cười nhẹ, anh áp sát mặt của mình đến mặt cô.
- Em đừng xấu hổ, cậu ta không nhìn thấy gì đâu.
Nói xong Ngạo Thiên bá đạo ngậm lấy đôi môi mềm mại, đầu lưỡi nóng bỏng ngang nhiên thăm dò khoan miệng của Wind, hai tay ôm chặt thân hình nhỏ bé của Wind vào lòng.
Một nụ hôn nhẹ trong phút chốc trở nên cuồng nhiệt, hơi thở gấp gáp cùng với âm thanh ngọt ngào bất giác thốt ra từ miệng Wind, khiến dục vọng trong lòng Ngạo Thiên trỗi dạy.
Bàn tay đặt ở eo cô không tự chủ di chuyển xuống dưới, những ngón tay thon dài thành thạo vén quần lót của Wind sang một bên.
Trong không gian chặt hẹp hơi thở gấp rút cùng với âm thanh hoan ái mê hồn, khiến hai người cùng nhau lên đỉnh.
Sau cuộc ái ân long trời lỡ đất, toàn thân Wind không còn sức lực nằm gọn trong lòng anh.
Ngạo Thiên yêu thương dùng tay lau đi những giọt mồ hôi trên trán cô, sau vài phút cô mới ý thức rằng.
Không biết từ lúc nào chiếc xe đã không còn di chuyển.
Wind ngồi dạy nhìn Ngạo Thiên.
- Chúng ta đã đến nơi?
Ngạo Thiên cười sảng khoái, nhìn cô nói.
- Chúng ta đã đến Biệt thự Ngạo Viên từ lâu.
Nghe Ngạo Thiên nói vậy Wind mới chợt nhớ lại cậu tài xế, cô xoay mặt nhìn về phía trước không nhìn thấy cậu ta đâu.
Wind cảm thấy xấu hổ vô cùng, không cần nghĩ cũng biết chuyện gì đã diễn ra trong xe.
Nói xong anh dịu dàng chỉnh lại y phục, cùng với mái tóc dài màu tím của cô.
Cánh cửa xe đột nhiên được mở ra, Ngạo Thiên nắm tay cô ra ngòai, anh thật không ngờ Wind lại phản kháng không chịu bước xuống xe.
Cô dùng sức giữ chặt tay anh, vào giờ phút này cô thật không muốn nhìn thấy vẻ mặt xem thường của cậu tài xế.
Ngạo Thiên cười ha hả khi anh nhìn thấy vẻ mặt mắc cở của Wind, anh khom người vào trong xe nói nhỏ.
- Em không chịu xuống, vậy để tôi bế em xuống.
Nghe Ngạo Thiên nói vậy Wind liền từ chối.
- Đừng!
Để tự mình tôi xuống xe.
Wind nói xong liền bắt đắc dĩ nắm tay Ngạo Thiên bước xuống xe, nhìn thấy hai người Thím Phụng liền bước tới, bà đứng trước mặt Ngạo Thiên và Wind cúi đầu cung kính.
- Thiếu gia, cô Tử, Lão phu nhân đã chờ hai người từ lâu.
Ngạo Thiên nắm tay Wind hiên ngang bước vào trong biệt thự Ngạo Viên.
Bước vào cửa chính Wind nhìn thấy Lão phu nhân đang ngồi nghiêm trang trên ghế sofa, Mike trên người mặc âu phục màu đen đứng nghiêm chỉnh bên cạnh lão phu nhân.
Nhìn thấy Ngạo Thiên và Wind Lão phu nhân vui mừng đứng lên, bà bước nhanh tới bàn tay già nua nắm lấy tay Wind.
- Con đã tới, bà rất nhớ con.
Wind mỉm cười, cúi đầu lịch sự đáp.
- Cháu xin chào Lão phu nhân.
Lão phu nhân gật gật đầu cười tươi, ánh mắt yêu thương nhìn Wind.
- Cuối cùng bà cũng đợi được ngày hôm này.
Wind khó hiểu nhìn Ngạo Thiên rồi nhìn sang Lão phu nhân.
- Bà đợi cái gì?