Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mộ Tư Phàm tỉnh dậy, nhìn xung quanh tìm kiếm một hình dáng quen thuộc.
Hai tay anh xiết chặt gar giường, trong đầu cứ xuất hiện hình ảnh của Mục Lạc Anh.
Không cho bản thân yếu đuối, anh đi ra khỏi phòng, ánh mắt chăm chú nhìn vào phòng khách dưới nhà.
Ngồi xuống ghế, lạnh lùng:"Ba con muốn cứu Lạc Anh".
Mộ Nhiếp Chính không ngạc nhiên với thái độ này của anh mà ngược lại ông còn rất vui:"Được, nhưng tại sao con biết Lạc Anh bị bắt?".
"Cuộc điện thoại"_Mộ Tư Phàm lười biếng nói vài từ.
Lâm Đàn nghe thấy cuộc trò chuyện, vội vàng gọi điện cho Lâm Nguyệt.
"Alo, Lâm Nguyệt em mau rời khỏi đó đi".
"Sao vậy chị, em chơi chưa vui mà".
"Chốc nữa, người của Mộ Nhiếp Chính sẽ tới, tạm thời tha cho cô ta đi".
"Được rồi".
- ---------
Mộ Tư Phàm không nén lại nữa, lấy xe tới căn nhà bỏ hoang. Đường đến đó cũng không dễ dàng gì, bao phủ hai bên toàn là cây. Xung quanh những tia nắng khó khăn mới có thể lọt vào.
Đỗ xe trước căn nhà, mùi máu tanh bốc ra nồng mũi anh.Cau mày, lòng anh càng thấy lo lắng hơn.
"Rầm".
Anh đạp cửa thật mạnh, con ngươi hiện lên vẻ đau lòng, người con gái anh yêu lại bị đánh đến như vậy. Bước chân hiên ngang đến, tháo dây và ôm cô lên. Trong mơ màng cô ngửi thấy mùi hương quen thuộc. Lúc này cô mới yên tâm nằm trong vòng tay anh.
Mộ gia
Đặt cô lên giường, trái tim anh như có ai bóp nghẹn, đau lắm.
Cả thân ảnh nhỏ nhắn đầy vết thương.
"Mau gọi bác sĩ cho tôi"_giọng nói lạnh lùng đầy lo lắng của anh.
Mộ Nhiếp Chính nhìn Mục Lạc Anh một cái. Bất giác lại nghĩ: tại sao lại bị thương nặng như thế chứ?.
"Thiếu gia, thiếu phu nhân bị thương rất nặng cần phải thay ghép da, nếu không sẽ để lại sẹo khắp người "_Vị bác sĩ khám xong, nghiêm.mặc nói.
Mộ Tư Phàm nóng nãy, liếc bác sĩ:"Còn không mau làm ".
"Nhưng mà ở đây không tiện, cần phải đến bệnh viện để cho bác sĩ thẩm mĩ làm, tôi chỉ chuyên ngành về khoa ngọai thôi"
Mộ Tư Phàm nghe xong, gọi điện cho Tiêu Hàm, bạn thân của anh. Là bác sĩ thẩm mĩ nổi tiếng ở Tây Đô này.
Tiêu Hàm đang tràn ngập niềm vui bên vật nhỏ, ngje tiếng chuông điện thoại, cầm lấy, ngáp dài:"A...lo"
"Đang ở đâu?".
Ôi! Cái tiếng nói này. Chỉ có thể là tên đó, lại muốn hành hạ mình nữa đây.
"Ở nhà".
"Mau đến bệnh viện, vợ tôi bị thương rồi".
"Ể! Cậu có vợ khi nào vậy?".
"Nói sau đi, 15" nữa không thấy cậu tôi liền chặt tay cậu".
Nói rồi, không để Tiêu Hàm nói thêm câu nào, ngang nhiên cúp máy.
Đáng sợ! Tiêu Hàm nghĩ.
Tất cả đều có mặt tại bệnh viện, Tiêu Hàm nhìn người con gái nằm trên giường bệnh không khỏi chua xót, ai mà có thể tàn nhẫn như vậy. Nhưng cô gái này cũng lạ, bị thương như vậy mà cũng chịu được. Bái phục bái phục.
Mộ Tư Phàm nhìn Tiêu Hàm đang ngẩn ngơ nhìn vợ mình, khó chịu lên tiếng:"Mau phẩu thuật đi, nhìn cái gì?".
"Biết rồi tên tiểu giấm thúi".
"Cậu gọi ai là tiểu giấm thúi".
"Hahaha, không có gì".
Tiêu Hàm cùng y tá vào phòng cấp cứu. Tỉ mỉ ghép da cho cô. Khoảng 1 tiếng sau đã xong.
Mục Lạc Anh được đưa vào phòng vip của bệnh viện, khuôn mặt nhợt nhạt không một chút sức sống. Anh đi đến cạnh giường, nắm lấy bàn tay nhỏ bé đưa vào mặt mình, giây phút này cô cảm nhận được cái lạnh truyền từ lòng bàn tay. Mắt không thuận mà mở ra, lờ mờ nhìn thấy người đàn ông đẹp gần như hoàn mĩ, đôi mắt nhìn cô có phần dịu dàng.
"Tư Phàm"_Cô thều thào nói, vươn tay chạm nhẹ vào má anh.
"Anh đây "_Mộ Tư Phàm nắm lấy bàn tay đang chạm vào mặt mình, hôn nhẹ lên nó.
Anh ấy khác quá!
"Anh hết bệnh rồi sao"_cô không dám mở lời nói anh bị ngốc, chỉ đành nói anh bị bệnh.
Với IQ của anh tất nhiên anh hiểu cô hỏi gì, lúc anh tỉnh ba anh đã kể anh nghe toàn bộ sự việc lúc trước.
"Anh sẽ luôn bên em, cảm ơn em vì đã chăm sóc anh thời gian qua".
Mục Lạc Anh kiềm cho nước mắt không rơi nhưng nó không nghe lời mà cứ rơi mãi, không dám nhìn vào con ngươi lạnh lùng của anh, nói vừa đủ nghe:"Em chỉ cần Tư Phàm ngốc nghếch trước kia ".
"Em biết, anh nói vậy cũng chỉ cảm thấy mang ơn em, nhưng em không cần điều đó, điều em cần là sự che chở, được yêu thương như bao người con gái khác, anh cho em được không?".
Anh cúi đầu im.lặng, cô lấy hết can đảm nhìn anh, nói tiếp:"Lúc trước, lúc nào anh cũng mang đến cho em niềm vui, mỗi ngày đều gọi vợ vợ, nhưng hôm nay tên ngốc đó bỏ em rồi, anh cũng không cần trả ơn gì cả, nếu đã nhớ lại thỳ em cũng không miễn cưỡng anh ở bên em, xem như đường ai nấy đi".
"Lạc Anh đừng nói như vậy, anh biết bây giờ em không tin tưởng anh, nhưng yêu em là thật "
Mục Lạc Anh bởi vì câu nói đó mà đỏ cả mặt, tim đập thình thịch:"Anh nói thật "
"Ừ là thật"
"Em yêu anh Mộ Tư Phàm"
"Anh cũng vậy"
Rồi hai người trao nhau nụ hôn nồng cháy. Nụ hôn ngọt ngào.
- ----------