Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi rời khỏi, cô không đi thẳng về Mộ gia, một mình đi lang thang trên con đường đầy nắng.
Gương mặt cô cũng có chút đỏ ửng do nắng chiếu vào. Cô cũng không biết tại sao lại muốn đi tản bộ nữa. Có lẽ cô thích điều đó.
Đang đi, cô nhìn thấy một cậu bé tầm khoảng 3 4 tuổi. Đứng khóc. Cô bước chân nhanh hơn về phía cậu bé ấy:"Sao con lại khóc?".
Lời nói ngọt dịu tựa gió thoảng của cô làm cậu bé phải ngước lên nhìn. Đôi tay trắng ngần mà to tròn dụi dụi mắt. Cái má phúng phính lắc lư thoạt nhìn chỉ muốn cắn một cái. Cậu bé ngưng khóc, bập bẹ:"Cô, cô xinh đẹp".
Đáng yêu quá đi mất!!.
Hai tay bế cậu bé lên, cô cười tít mắt, nụ cười ấm áp hơn ánh nắng mùa thu:"Nếu con gọi cô như vậy, thế cô gọi con là cậu bé đẹp trai được không?".
Cậu bé đó vui vẻ gật đầu, không ngại ngần cô hôn chộc vào má cậu bé, do còn nhỏ nên da đã rất nhạy cảm, đỏ lên nhìn rất đáng yêu nha.
"Mẹ con đâu?"
"Con, con bị lạc mẹ"_vừa nói, đôi mắt to tròn lại rưng rưng nước mắt.
"Vậy chúng ta cùng đi tìm mẹ con nhé".
Cậu bé ngoan ngoan nghe theo, họ tìm rất lâu cũng chẳng thấy mẹ cậu bé đâu, lúc này cô mới phát hiện trên người cậu bé có một tờ giấy. Cẩn thận mở ra xem, trên đó ghi:"Tiểu Thần Thần của mẹ, mẹ xin lỗi vì không thể chăm sóc con được nữa rồi, mong rằng sẽ có người tốt nhìn thấy con cho con cuộc sống tốt hơn..
Yêu con".
Trên đời này sao con những người mẹ như vậy chứ!! Nuôi con được như vậy rồi lại từ bỏ.
Cậu bé hai mắt mở to nhìn cô, khó hiểu:"Cô xịn đẹp cô đang đọc gì vậy?".
Cô cười xòa, xoa đầu cậu bé:"Con muốn biết thật sao?".
"Ừm, muốn biết muốn biết".
Tạm thời mình sẽ dấu nó vậy! Mình sẽ nhận nó làm con!!
"Đây là thư của mẹ con, bà ấy nhờ ta chăm sóc con, bà ấy phải ra nước ngoài làm việc".
Lời nói vừa dứt, bỗng nhiên cậu bé không nói gì cả, đôi mắt cũng lạnh hẳn đi.
Trời ạ! Tại sao thay đổi nhanh vậy!
Cậu bé nhìn Lạc Anh, ũ rũ:"Tại sao mẹ không dắt con đi?".
"À...do ở bên đó có rất nhiều người thích trẻ em, mà con lại dễ thương như vậy, lỡ như họ bắt con đi rồi mẹ con phải làm sao?"..
"Cô nói thật!".
"Ừm, cô nói đều là thật, nào cậu bé cùng cô về nhà nào".
"Vâng ạ".
Rồi hai người cùng bắt taxi về Mộ gia.
Một ánh mắt đau lòng đang dõi theo họ. Nước mắt lăn dài trên má:"Xin lỗi con Thần Thần, mẹ yêu con ".
- --------
Mộ gia
"Thiếu phu nhân, cô đã về"_một người hầu cung kính nói.
"Chị giúp tôi chuẩn bị nước tắm, quần áo cho cậu bé này nhé".
Cô nắm tay của cậu bé đi lên phòng mình. Để lại bao nhiêu ánh mắt nhìn cô, cùng một suy nghĩ:"Thiếu phu nhân có con "..
Và rồi tin đồn đó truyền khắp Mộ gia.
Cô thỳ vẫn bình thản, không biết chuyện gì xảy ra cả.
Cậu bê được cô tắm, mặc đồ rồi cho đi ngủ.Cậu bé không ngủ cùng, cô cho nó ngủ ở phòng bên cạnh.
Tối.
Mộ Tư Phàm trở về, tâm trạng rất vui vẻ đi thẳng lên phòng mình. Đẩy cửa vào:"Bảo bối, anh về rồi".
Không thấy vợ yêu trả lời, anh nghĩ chắc cô đã ngủ, không muốn làm cô thức giấc, anh rón rén đi lại phía cái giường, hôn lên trán cô.
Nóng quá!! Hơi thở cũng nặng nề hơn.
Anh lo lắng, lấy tây rờ trán cô, rất nóng là đằng khác. Lòng anh cũng sốt sắng, đi lại tủ lấy ra một cái nhiệt kế.
39.5°!! Quá cao phải gọi bác sĩ thôi.
"Mao Hiểu Thần, cậu mau đến nhà tôi ngay"_đầu dây bên kia chưa kịp nói gì, chỉ nghe được tiếng nói hốt hoảng của ai kia.
Trước giờ Phàm có như vậy đâu? Thôi phải đến đó ngay.
- ---------