Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ở Tây Đô bây giờ đã là mìa đông, một mùa lạnh giá, gió tuy thổi nhẹ những vẫn khiến nhiều ta run bần bậc. Ngoài đường những làn tuyết trắng rơi phủ khắp nơi. Trong những ngôi nhà, gia đình quay quần trang trí cây thông, trong rất ấm cúng.
Còn ở Mộ gia, Mộ Tư Phàm từ khi xúc viện đến nay, trong anh cứ như một con robot có lập trình. Sáng đến công ty làm việc, tối lại làm việc, một ngày của anh chỉ có những con số, con chữ, tuyệt không còn gì cả. Tuy làm việc dồn dập như vậy nhưng anh không thể nào ngừng nhớ đến cô. Như hôm nay là noel, vậy mà anh cũng chỉ ở một mình. Thật sự đến thời gian hiện tại, anh không thể lừa dối chính mình nữa. Anh rất rất nhớ Mục Lạc Anh, có lẽ thời gian qua anh đã tha thứ cho cô rồi. Nghĩ vậy, anh lấy điện thoại điện cho cô.
Mục Lạc Anh nằm buồn chán, nghe tiếng chuông, lại hiện lên hai chữ "ông xã", cô định không nghe nhưng lí trí cứ mách bảo cô phải nghe, thơ thửng:"Có chuyện gì?".
"Anh nhớ em"_Mộ Tư Phàm thật lòng nói, nghe câu đó, cô im lặng không biết nói gì.
Mộ Tư Phàm cảm nhận không khí giữa hai người tản ra hàn khí dù chỉ cách bằng chiếc điện thoại, Mộ Tư Phàm không chịu nỗi nữa nói:" Anh muốn nghe tiếng của em? ".
Mục Lạc Anh cũng rất nhớ tiếng nói này, nhớ người đàn ông làm tim cô đau, cô khẽ nói:"Muốn tổn thương tôi nữa sao?".
Mộ Tư Phàm suy tư một lát, rồi nói:"Về nhà đi em, anh cần em ".
"Muộn rồi"_Cô kiên định nói.
"Mục Lạc Anh, không phải anh chỉ nói là hai chúng ta bình tĩnh lại rồi hãy gặp nhau! Giờ anh bình tĩnh rồi, anh thật sự rất nhớ em, nhớ đôi mắt em, nhớ sự tức giận của em, nhớ bờ môi đỏ mọng của em, nhớ tất cả những gì liên quan đến em, trở về đi, anh không thể nào sông thiếu em".
Bên kia, cô thút thít khóc:"Vậy, vậy hức sao hức lúc đầu anh hức lại làm hức như vậy?".
"Anh xin lỗi, bây giờ anh đón em, em ở đâu?".
"Em sợ, anh lại bỏ rơi em như lúc này".
"Tin anh lần nữa, anh sẽ làm em hạnh phúc, chỉ cần em đừng giấu anh bất cứ chuyện gì cả ".
"Ừm ".
"Em đang ở đâu?".
"Anh đi đến đường SS đi".
"Đợi anh".
Mục Lạc Anh không muốn anh biết đến căn cứ của mình, nhanh chóng bắt taxi đến đường SS, đứng chờ anh. Từ xa, một chiếc xe bóng loáng, với ánh đèn sáng rực chiếu thẳng vào mắt cô. Nhận ra anh đã đến, cô cảm thấy ngạt thở, đã lâu rồi cô không được gặp anh liệu anh còn yêu thương cô như trước.
Mộ Tư Phàm lịch lãm bước ra, ánh mắt yêu thương nhìn cô, xoa tóc cô:"Đợi lâu chưa?".
Mục Lạc Anh ngượng ngùng, hai má cũng đỏ lên thấy rõ, Mộ Tư Phàm thật sự nhớ gương mặt này, gương mặt khắc sâu vào xương tủy anh. Hôn nhẹ vào cánh môi cô:"Em vẫn rất ngọt".
"Về đi, người ta nhìn kìa".
"Em ngại sao? Hahaha, về thôi".
Trên xe, không khí cũng tốt hẳn lên một chút, Mộ Tư Phàm chăm chú lái xe, nhưng vẫn liếc mắt nhìn cô:"Thời gian này, anh không bên cạnh em, khiến em chịu khổ rồi".
"Có thật anh tha thứ cho em không? Hay là chỉ đang trêu ngươi em, rồi một ngày vứt bỏ em thậm tệ hơn".
"Sẽ không, giờ anh mới biết tình yêu có thể chiến thắng tất cả. Chỉ cần ta tin tưởng nhau không giấu dím nhau điều gì?".
"Em biết rồi, từ nay em sẽ không giấu anh nữa ".
Mộ Tư Phàm vui lòng, lấy tay mình nắm lấy tay cô:"Ngoan ".
- -----------