Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mục Lạc Anh ôm chặt bụng mình, gần như không đi nỗi nữa. Nước mắt cô đã trải dài khắp con đường, cô mệt mỏi dựa lưng vào bức tường lạnh lẽo gần đó, ngước mặt nhìn thẳng lên trời, hét to:"Tại sao? Từ nhỏ đến lớn không khi nào tôi có được một cuộc sống trọn vẹn, người ta có được hạnh phúc còn tôi thỳ không, tại sao, tại sao lại như vậy?".
Bỗng nhiên, đỗ một cơn mưa, những hạt mưa xóa tan đi những giọt nước mắt của cô. Lại lần nữa, cô cười lạnh:"Ông trời, ông cũng thấy thương cảm tôi sao?".
Cơn mưa ngày một lớn, cô không ngại ngần để mưa rơi xuống người, cô muốn nó xóa sạch những gì liên quan đến Mộ Tư Phàm.
Một lúc sau, cơn mưa cũng ngừng hẳn, cả cơ thể cô run bần bậc, chịu không nổi và ngất đi.
Đúng lúc, Hàn Dư và Sở Liễu Nghê lái xe ngang qua, Sở Liễu Nghê tinh mắt:"Dư, hình như đó là Lạc Anh ".
Hàn Dư thắng xe lại, hai người bước xuống, Hàn Dư và Sở Liễu Nghê lo lắng đưa cô vào trong xe, rồi đưa đến bệnh viện.
- ------Bệnh viện-------
"Bác sĩ, cô ấy và đứa bé sao rồi"_Sở Liễu Nghê chăm chăm nhìn vị bác sĩ.
"Bị sốt đến 39°, còn đứa bé vẫn khỏe mạnh".
Hàn Dư và Sở Liễu Nghê thở phào, cảm ơn bác sĩ rồi vào thăm cô.
Mục Lạc Anh đã tỉnh dậy lâu rồi, ánh mắt trống rỗng nhìn ra bên ngoài, miệng lẫm bẩm"Sau đêm nay, chúng ta sẽ không còn gặp lại".
Hai người bước vào nghe cô nói như một kẻ điên.
"Em và Tư Phàm xảy ra chuyện gì sao?"_Hàn Dư nói.
Sở Liễu Nghê cũng không lấy lời nói của Hàn Dư mà ghen tức,vì cô biết Hàn Dư chỉ xem Mục Lạc Anh là bạn và cô cũng vậy. Nhờ có Lạc Anh, cô và Hàn Dư mới đến được với nhau.
"Em bị hãm hại"_Mục Lạc Anh chuyển ánh mắt nhìn họ,vô thức nói.
Cô lại nói tiếp:"Anh giúp em giao cho Mộ Tư Phàm cái này"_Mục Lạc Anh lấy dưới gối ra một sắp tài liệu được gói gọn gàng.
Hàn Dư cầm lấy:"Sao em không tự tay đưa cho anh ta".
"Không muốn gặp ".
Nhìn vẻ mặt cô họ cũng đoán ra được một phần đã xảy ra chuyện gì đó rất nghiêm trọng. Nhưng họ chọn im lặng không hỏi
.Hàn Dư và Sở Liễu Nghê ngồi chơi với cô hồi lâu rồi cũng rời đi.
Đúng lúc, đồng hồ điểm 12h, cô hiên ngang đi khỏi bệnh viện trong sự yên lặng và khôn khéo.
Nơi đầu tiên cô đến là tổ chức. Cô bước đi mạnh mẽ vào trong, vẫn cung kính cúi chào Ngư Hủy Triết. Ông ta không nhìn cô nói:"Nhiệm vụ cô vẫn chưa hoàn thành".
Mục Lạc Anh lạnh nhạt nói:"Tôi đến đây là có hai việc muốn nói ".
Ngư Hủy Triết im lặng, cô thuận theo nói tiếp:"Một, tôi sẽ rời khỏi rổ chức, hai, nhiệm vụ đó tôi không làm được".
Ngư Hủy Triết nở nụ cười vui vẻ:"Chấp thuận cho cô".
Mục Lạc Anh cả kinh:"Chủ nhân, ông không phản đối sao?".
"Mục Lạc Anh, từ trước giờ tôi xem cô như con gái mình, cô cũng đã làm việc cho tổ chức lâu như vậy đến lúc nghỉ ngơi rồi nhỉ? ".
"Chủ nhân...."_cô xúc động không nói nên lời.
Ngư Hủy Triết thật lòng nói:"Lạc Anh, con cứ xem ta là người thân của mình đi, sau này tổ chức sẽ giao lại cho con".
"Tôi...."
"Đừng vội từ chối, cứ từ từ suy nghĩ ta chờ con".
"Hết ngày hôm nay, tôi không còn ở Tây Đô này".
Ngue Hủy Triết cười phá lên:"Dù con có đi đâu, tổ chức này vẫn thuộc quyền sở hữu của con".
Mục Lạc Anh kiên định nói:" Chủ nhân, ngài cứ yên tâm, Mục Lạc Anh tôi dùng cả danh dự này bảo đảm sẽ bảo vệ cái tổ chức này, đưa tổ chức lên một tầm cao hơn trong thế giới ngầm".
Ngư Hủy Triết trong lòng nhẹ nhỏm hơn, ông có thể ra đi rồi......
Đêm đó, Ngư Hủy Triết giao lại tổ chức cho cô. Tất nhiên cô sẽ chuyển tổ chức đế nơi cô sẽ đi đó là nước Pháp. Nơi có kỉ niệm của cô và anh.
- ---------------