Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mục Lạc Anh một mình đi đến cự điểm bí mật, Tiểu Khuê đi theo cô thật nhưng đột nhiên cô lại biến mất. Tiểu Khuê chợt nhớ, cô là Ảnh Vương, buổi tối là thời điểm mà cô nhanh nhẹn nhất.
Tiểu Khuê vò đầu, bực dộc trở về.
- --------
Tại một nơi, âm u lạnh lẽo đến đáng sợ. Từng đợt gió thổi nhè nhẹ mà khiến sởn gai óc. Lâu lâu lại phát ra tiếng kêu của những động vật nguy hiểm.....
"Chủ nhân"_một gái tóc xám cung kính nói.Đôi mắt nhìn người con gái trước mặt.
"Mọi việc xong cả rồi chứ!"_cô gái ngồi trên gái, tay cầm ly có nước màu đỏ, không phải rượu mà là máu.
"Đều xong cả, nhưng chỉ còn tổ chức Lang Xà vẫn không chấp thuận"_cô gái tóc xám tiếp tục nói tiếp.
Mục Lạc Anh đưa ly đựng máu lên miệng,cái lưỡi đưa ra liếm vài giọt.
Cô gái tóc xám có chút e dè trước hành động này của cô.
Mục Lạc Anh miệng có chút máu, đôi mắt vô hồn:"Dám không chấp thuận, Ảnh Vương tôi chính tay hạ thủ".
Cô gái tóc xám rùng mình.Chủ nhân quả là đáng sợ.
Mục Lạc Anh dừng một lát nói tiếp:"Như tôi đã nói trước đây, Triệu Liên cô nên đi tìm hạnh phúc cho mình ".
Cô gái tóc xám đó tên Triệu Liên, đi theo cô vào hai năm trước. Lúc Triệu Liên bị ám sát, vô tình cô đã cứu được từ lúc đó, Triệu Liên thề mãi sẽ đi theo cô.
Triệu Liên kiên định:"Chủ nhân, năm đó tôi đã nói sẽ đi theo người mãi đến hơi thở cuối cùng, dù cho chủ nhân có đuổi tôi khỏi tổ chức tôi cũng nhất quyết không đi".
Mục Lạc Anh nhìn Triệu Liên, có chút hài lòng:"Cô là người tốt, nếu đi theo tôi con đường sau này sẽ mù mịt đen tối, không bao giờ có ánh sáng soi rọi".
Triệu Liên tiếp tục:"Không sao cả, chỉ cần chủ nhân không trục xuất Triệu Liên khỏi tổ chức thỳ con đường của Triệu Liên tôi vẫn rộng mở".
"Hahaha,nói rất hay"_Mục Lạc Anh bậc cười.
Cô nói tiếp:"Ảnh Vương tôi rất thích những người như cô, nhưng tôi nói trước chỉ cần cô tìm được hạnh phúc của mình, cô có thể rời khỏi tổ chức lúc nào cũng được".
Triệu Liên nói:"Hạnh phúc liệu rằng còn tồn tại".
Nói đến đây, Mục Lạc Anh nghe lời nói đó, cô lại cảm thấy chán ghét hơn với hai từ "hạnh phúc". Hạnh phúc đã tan biến hết rồi, chỉ còn mình cô lẻ loi. Từ lúc tiểu Hiên rời xa, cô như cảm thấy cả thế giới này đang quay lưng lại với cô.
- Cốc cốc.
Tiếng gõ cửa làm cô dứt khỏi suy nghĩ, không nhanh không chậm nói:"Ai?".
"Là tôi Ức Trai ".
"Vào".
Ức Trai được sự cho phép bước vào, vô tình đôi mắt Ức Trai nhìn Triệu Liên, Triệu Liên cùng nhìn, bốn mắt giao nhau, và trai tim của cả hai "thịch" một cái.
Mục Lạc Anh mỉm cười vô tư. Có lẽ, Triệu Liên và Ức Trai sẽ có được hạnh phúc.
"Điều tra sao rồi?".
"Hai mươi tháng chạp sẽ tổ chức hôn lễ"
"Ha..Cô ta quá ghê gớm đi, ba năm chỉ ba băm mà đã chiếm được trái tim anh ta".
"Vậy chủ nhân sẽ làm gì tiếp theo".
"Phải lấy được đoạn video đó ".
Ức Trai cũng không nghiên ngờ về cuộc trò chuyện đêm qua. Do cô không hỏi về vị trí đoạn video nên tất nhiên Ức Trai sẽ không thấy kì lạ.
"Chủ nhân, tôi mạo muội hỏi cô một câu".
"Ừ".
"Có phải con dao ở phòng Hứa Minh Trì vào ba năm trước bị đánh cấp là do người lấy phải không?".
"Có gì sao?".
"Vậy bây giờ người cũng có thể lấy đoạn video đó".
Mục Lạc Anh biết trong câu nói của Ức Trai có ý gì, cô không ngại giải thích:"Đúng, là tôi lấy con dao, nhưng bây giờ Hứa gia không còn như lúc trước nữa, nó đã được Mộ Tư Phàm thâu tóm, lại nói anh ta đã cho rất nhiều sát thủ canh giữ, mà những người đó cũng không đơn giản, một mình tôi đến có thể sẽ khó thoát ".
Ức Trai hiểu ra:"Vậy người tính làm gì?".
Mục Lạc Anh trầm tư:"Việc đó để sau đi, giờ tôi còn có việc".
Mục Lạc Anh nói rồi rời đi. Trong căm phòng âm u chỉ còn Triệu Liên và Ức Trai.
Triệu Liên thầm đánh giá.
Người đàn ông trước mắt cũng khá đẹp, ngủ qua sắc xảo, lời nói lại rất dễ nghe....
Ức Trai cũng đánh giá.
Cô gái này vừa cá tính lại mãnh mẽ, điều này Ức Trai rất thích.
Cả hai người cùng chung suy nghĩ.
Đừng nói đây gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên nha!!!.
Ức Trai mỉm cười:"Chào cô, tôi là Ức Trai".
Triệu Liên cũng gật đầu chào lại:"Tôi là Triệu Liên".
Giọng nói thật ma mị...
"Cô và Ảnh Vương là quan hệ...."
"À, hai năm trước Ảnh Vương cứu tôi nên tôi đi theo làm thuộc hạ cho người".
"Chúng ta giống nhau nhỉ? Ảnh Vương cũng là người cứu tôi, và tôi cũng đi theo Ảnh Vương".
"Nói vậy hai ta cũng trùng hợp thật!".
Rồi không nói, hai người đứng bất động nhìn nhau, ánh mắt vô cùng mê hoặc khiến đối phương không kiềm được.
Đúng như cô nói, rồi hai người sẽ có được hanh phúc......
- ---------Còn--------
(*^﹏^*) TÌ BÀ PHIÊU BẠC