Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nghĩ tới mục đích khai thác khu đất phía nam của US, chính là dự án mà Thịnh Thiên Vĩ vừa duyệt phát triển, cũng chính là tâm huyết của Trương Tú ANH, cô tất nhiên sẽ đồng ý với Trương Vân Sơn. Nhưng trước khi đó cô cần làm rõ một số điều, mà để làm rõ được cô cần gặp ông nội.
“Được con đồng ý với ba, chỉ cần gặp ông nội xong, nếu ông đồng ý con cũng sẽ đồng ý”.
Nhận được câu trả lời như mong muốn, gương mặt Trương Vân Sơn mới giãn ra đôi chút. Ông ta thở phào. Cũng may chiêu bài cuối cùng của ông ta có tác dụng. Ông ta cũng không còn muốn ở lại đây nữa bèn lấy lý do bận để kéo Trương Tú Linh rời đi. Không ngờ Trương Tú Linh lại chưa muốn đi ngay.
Từ lúc bước vào đây, trong đầu Trương Tú Linh lại hiện lên hình ảnh cả đống hàng hiệu phiên bản giới hạn của Trương Tú Anh, cô ta rất hiếu kỳ muốn xem xem, liệu Trương Tú Anh có thể có tất cả những thứ đó như lời Lăng Quốc Thiên nói, hay chỉ là bịp, váy đi mượn giày đi thuê không.
“Ba tới thì cũng tới rồi, con muốn đi thăm nơi Ở của chị một chút, xem anh rể có đối xử tốt với chị của con không.” Trương Tú Linh lấy một lý do không thể hợp lý hơn. Sau đó lại quay sang Lăng Quốc Thiên và Trương Tú ANH.
“Không cần” - Trương Tú Anh không thích người khác xâm phạm sự riêng tư của mình, đặc biệt là người tọc mạch như Trương Tú Linh.
Lăng Quốc Thiên nhún vai đánh mắt về phía Trương Tú Anh, ý muốn nói chỉ cần cô ấy không thấy phiền thì anh thế nào cũng được.Việc như thế này cứ để tùy ý Trương Tú Anh quyết định.
Trương Tú Linh hiểu ý của Lăng Quốc Thiên, liền nói với Trương Tú ANh..
“Chị, không phải là chị giấu diếm gì đó hay sợ người ta biết thực chất anh rể không mua cho chị nhiều thứ như chị thể hiện ra bên ngoài đấy chứ?” - Trương Tú Linh vẫn một điều chị, hai điều chị khi gọi trương Tú Anh nhưng trong giọng nói của cô ta tràn ngập sự khiêu khích.
Trương Tú ANh biết thừa ý đồ của cô ta, nhưng nếu từ chối thì cũng không tiện Trương Tú Linh sẽ nói rằng cô nói dối về tất cả nên mới không dám để cô ta xem. Còn để cho cô ta bước vào phòng riêng của hai người thì Trương Tú ANh không hề muốn. Cô đành miễn cưỡng đồng ý với một điều kiện.
“Được thôi, nhưng cô chỉ xem đồ trong phòng thay đồ của tôi mà thôi.”
“Được được chị yên tâm, em sẽ không đi lung tung. Ba ở đây chờ con một chút nha ba” Mắt Trương Tú Linh sáng ngời, không quên quay sang dặn Trương Vân Sơn. Cô ta vẫn hi vọng sẽ bắt thóp được Trương Tú Anh. Cô ta nhanh chóng bước theo Trương Tú Anh vào phòng để đồ.
Trương Tú Anh mở cửa phòng thay đồ, căn phòng rộng chừng một trăm mét vuông, thiết kế hai màu đen trắng đối lập. các kệ màu đen để đồ của Lăng Quốc Thiên chỉ chiếm một phần nhỏ của căn phòng, còn lại là những tủ, kệ màu trắng. Toàn bộ đều là đồ mà Lăng Quốc Thiên sắm cho Trương Tú Anh. Từ giày dép, túi xách, váy áo, tới các phụ kiện như dây lưng, khuyên tai, dây chuyền, đồng hồ, nhẫn, nước hoa... tất cả đều đến từ những thương hiệu thời trang đình đám hoặc những bộ sưu tập rất hiếm có một không hai. Ngay cả viên kim cương nữ hoàng màu xanh ngọc, báu vật từ thời phục hưng cũng nằm ngay ngắn trong tủ đồ của Trương Tú Anh.
Trương Tú Linh há hốc mồm, mân mê hết thứ nọ tới thứ kia. Trong lòng cô ta tràn ngập sự ghen tị đối với Trương Tú Anh, tới nỗi cô ta không thốt nên lời, chiếc túi xách cô ta rất thích cũng nằm kia nhưng cô ta cũng ko thể muối mặt mà xin Trương Tú Anh được. Chỉ đành dồn hết cảm giác thèm muốn thành sự tức giận, Trương Tú Linh giả bộ và
tay vào giá để nước hoa khiến mấy lọ nước hoa trên giá rơi xuống đất lả tả. Cũng may trong phòng thay đồ được trải một tấm thảm ba tư dày nên ngoài sự lộn xộn ra thì không có bất kỳ sự tổn hại nào.
“Ôi, em xin lỗi” Trương Tú Linh giả bộ cuống quýt cô ta tranh thủ lúc đó vớ ngay sợi dây kim cương gần đó bỏ vào túi của mình.
Trương Tú Anh nhìn thấy hành động đó, nhưng không bóc mẽ cô ta. Trương Tú Linh không biết rằng, mấy sợi dây truyền đó đối với Trương Tú Anh mà nói cô không có nhu cầu sử dụng. Nhưng nó là cả một gia tài, là phiên bản đặc biệt có một không hai được chính tay Lăng phu nhân đặt riêng để tặng cho Trương Tú Anh, mỗi sợi dây đều có một mã riêng và đã được mua bảo hiểm.Vì thế ngoài Trương Tú Anh là chủ sở hữu của nó ra thì bất kỳ ai đeo nó nếu không là hàng giả thì cũng là đồ ăn cắp.
“Nếu cô thích túi xách, có thể chọn một cái, coi như tôi tặng cô.” - Trương Tú Anh nhìn ánh. mắt thèm muốn của Trương Tú Linh trước kệ túi xách cô nói với cô ta. Dù sao cũng là lớn lên cùng nhau, nói cô không có chút tình cảm nào với Trương Tú Linh thì cũng không đúng.
Mắt Trương Tú Linh sáng rực, cô ta lao tới chiếc túi Hermes phiên bản giới hạn.
“Chị tặng em thật à? Em muốn chiếc này”
“Được! vậy tôi tặng cô chiếc đó. Xong việc rồi thì cô đi ra ngoài đi?” Trương Tú Anh giống như vừa trút được một cục nợ. Đưa tay đẩy phía sau lưng Trương Tú Linh hướng về phía cửa.