Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhà hàng Hàn Quốc nằm trong khu tổ hợp các dịch vụ của một con phố chuyên về ẩm thực và văn hóa Hàn. Tâm trạng của mọi người đều rất tốt, làm gì có ai không vui khi được tăng trước hạn hai mươi phần trăm lương, tương lai lại mở rộng ở phía trước. Đồng nghiệp thì dễ thương.
“Chiều nay không phải làm việc, chúng ta uống chút rượu đi” Nguyễn ANh khơi mào.
“Được đấy, lâu lắm rồi chưa uống”Vương Ân đồng tình
“Được đấy, vợ tôi cũng đang đi du lịch, uống say một trận cũng không có ai càm ràm” Lương Cường sôi nổi hẳn. “Cô thì sao?” Lương Cường vẫn không quên hỏi ý kiến Trương Tú ANH.
“Tôi thì thế nào cũng được, theo mọi người thôi” Trương Tú Anh thoải mái. Dù sao tửu lượng của cô cũng được vài ba chén cô nghĩ vui với mọi người cũng không sao,
Mọi người càng uống càng vào. Bắt đầu từ chuyện công việc, tới lúc vỏ chai lăn lóc trên bàn, Lương Cường bắt đầu lảm nhảm về việc bà vợ của anh ta hay càm ràm, khó tính. Nguyễn Anh than một mình cô đơn,Vương Ân thút thít khóc nhớ người yêu. Trương Tú Anh thì đã chẳng biết trời trăng gì nữa, tửu lượng của cô được mấy chén mà hôm nay chắc cô uống lên tới mười mấy chén.
Nhà hàng Hàn Quốc nằm trong khu tổ hợp các dịch vụ của một con phố chuyên về ẩm thực và văn hóa Hàn. Tâm trạng của mọi người đều rất tốt, làm gì có ai không vui khi được tăng trước hạn hai mươi phần trăm lương, tương lai lại mở rộng ở phía trước. Đồng nghiệp thì dễ thương.
“Chiều nay không phải làm việc, chúng ta uống chút rượu đi” Nguyễn ANh khơi mào.
“Được đấy, lâu lắm rồi chưa uống.” Vương Ân đồng tình
“Được đấy, vợ tôi cũng đang đi du lịch, uống say một trận cũng không có ai càm ràm” Lương Cường sôi nổi hẳn. “Cô thì sao?” Lương Cường vẫn không quên hỏi ý kiến Trương Tú ANh.
“Tôi thì thế nào cũng được, theo mọi người thôi.” Trương Tú Anh thoải mái. Dù sao tửu lượng của cô cũng được vài ba chén cô nghĩ vui với mọi người cũng không sao.
Vỏ chai lăn lóc dưới gầm bàn.Vương Ân đứng trên ghế, cầm chai rượu rỗng thay cho micro bắt đầu hát.
“Alo, xin tự giới thiệu, tôi là ca sỹVương Ân, xin gửi tới mọi người bài hát Yêu xa”.
Sau màn giới thiệu đi vào lòng đất chính là giọng ca vịt đực của Vương Ân với màn tự biên tự diễn của cô. Hát một đoạn lại uống một cốc. Tới Cốc thứ năm ca sĩ hạng AVương Ân bắt đầu thút thít nhớ người yêu.Vương Ân xuống khỏi sân khấu ghế cầm điện thoại tìm một xó bắt đầu gọi cho người yêu. Càng nói chuyện càng khóc to.
Nguyễn Anh lất ngất chạy lại vỗ về cô bạn. Điện thoại ở đầu dây bên kia đã cúp từ bao giờ. Vương Ân ôm Nguyễn Anh càng khóc to hơn.
“Thực ra anh ấy đã đá tôi từ lâu rồi huhuhu...” Vương Ân khóc tới thảm thương bắt đầu kể lể về chuyện tình yêu của mình.
“Tôi và anh ta cùng ở quê lên, cùng học đại học, cùng làm thêm nỗ lực phấn đấu, vì anh ta thời sinh viên của tôi thậm chí một chiếc áo mới cũng không dám mua, son cũng chọn loại rẻ tiền. Ra trường bán sức lao động cho các công ty, chỉ để anh ta có cơ hội đi học nước ngoài. Chúng tôi yêu xa bao nhiêu lâu nay, anh ta hẹn tôi hết năm này. qua năm khác rằng cố gắng có vị trí tốt, có kinh tế tốt sẽ trở về cưới tôi. Hic hic... Tháng trước tôi bay qua, anh ta lấy lý do công tác không gặp tôi. Tôi còn cố gắng tin anh ta, tìm lý do giải thích cho anh ta."
Vương Ân dựa hẳn người vào Nguyễn Anh, bao nhiêu nước mắt nước mũi đều lau cả vào áo
Nguyễn Anh. Cô vớ lấy chai rượu rỗng trên sàn ngửa cổ dốc vào miệng. KHông được giọt rượu nàoVương Ân Tức giận quăng chai rượu xuống đất chỉ thẳng tay vào mặt Lương Cường.
“Anh! Anh mau đi lấy rượu cho tôi
Lương Cường cũng say ngột ngừ, thấy Vương Ân nói với mình anh ta liền ngoan ngoãn lấy chai rượu dở trên bàn xách tới trước mặtVương Ân. Anh ta dốc ngược chai rượu tu một ngụm lớn rồi đưa phần còn lại cho Vương ÂN.
“tôi với cô cùng uống, uống vì bà vợ lắm điều của tôi. Cô ấy, đi rồi, đi công tác gì mà một tháng tới hai mươi ngày. Con gái tôi cũng sắp quên mặt mẹ nó rồi.” Nói xong Lương Cường gục đầu vào tường ngủ mất.
“Anh ta là một tên khốn, anh ta bảo tôi về đi, tôi đồng ý về nhưng lại ở lại thêm một ngày, cô biết tôi thấy gì không, anh ta lôi cô ta về nhà quấn lấy nhau ngay trong căn nhà tôi bỏ tiền túi ra thuế cho anh ta. Tên khốn nạn, thế mà anh ta vẫn nói là do cô ta quyến rũ anh ta. Anh ta thật là một tên khốn nạn, đàn ông các người đều là lũ khốn! Vương Ân tu nốt chỗ rượu trong chai chửi xong câu cuối cùng cô nhìn thấy Lương Cường đang ngủ gục trên sàn liền thẳng tay ném vỏ chai rỗng vào người anh ta.
Trương Tú Anh cảm thấy mình sắp không chịu được rồi, cô mở phòng bao lao thẳng vào nhà vệ sinh nôn ra một hồi. Cảm giác nhộn nhạo trong dạ dày, đầu óc choáng váng không tự điều khiển được bản thân. Trong bốn người Nguyễn ANh có lẽ là người bớt thê thảm nhất.
TRương Tú Anh loạng choạng trở lại phòng, đầu quay mòng mòng, và phải một bóng người đứng sừng sững phía trước, cô không buồn ngước lên nhìn, chỉ ra sức đẩy cái khối lù lù đang chắn đường mình kia sang một bên.
“Tránh ra!” Đẩy mãi không được, Trương TỦ Anh quát lên.
Cô ngước lên nhìn cái gã đang chắn đường mình, nhìn thấy khuôn mặt nghiêm trọng của Thịnh Thiên Vĩ cách mình trong gang tấc. Cô nghĩ mình bị ảo giác thật rồi.
“Là anh thật à? Tránh ra, tên kỳ đà, sao ở đâu tôi cũng gặp anh thế.” Trương Tú Anh ra sức đẩy mạnh THẢnh Thiên Vĩ, nhưng người cô mềm oặt loạng choảng ngã ra sau. Bỗng có một cánh tay rắn chắc đỡ lấy cô. Cả thân hình mềm nhũn của cô nằm trọn trong vòng tay rắn trắc của Thịnh Thiên Vĩ.
“Quậy đủ chưa?” Giọng nói lạnh như băng phát ra.
Trương Tú Anh phút chốc đông cứng người. Lăng QUốc THiên? Cô chỉ nghĩ mình hoa mắt, sao có thể gặp anh ở đây?
“Người thì giống Thịnh Thiên Vĩ, giọng lại của
Lăng QUốc Thiên” Trương TỦAnh ra sức lắc đầu cũng không sao tỉnh táo lại được. Có lẽ cô bị rượu làm cho lú lẫn rồi. Hai người đó làm sao mà
đây được. Cô bắt đầu đưa tay sờ sờ gương mặt của người trước mặt. Mắt này, mũi này rõ ràng không đeo mặt nạ. Trương Tú Anh lắc đầu “KHông phải Lăng Quốc Thiên”. Cô lại ngước mắt lên “tôi biết anh rồi, anh là Thịnh tổng, không phải Lăng Quốc Thiên chồng tôi.” Trương Tú Anh cười khanh khách.