Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tổng Tài Cao Lãnh: Sủng Vợ Lên Trời
  3. Chương 298: Tôi biết cô thầm mến tôi
Trước /301 Sau

Tổng Tài Cao Lãnh: Sủng Vợ Lên Trời

Chương 298: Tôi biết cô thầm mến tôi

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Nhưng cuối cùng cô ấy vẫn ngồi lên xe của anh ta, đi theo anh ta cùng trở về nhà họ Bùi. Xe chạy rất ổn định, bên trong xe tổng cộng có ba người, cô ấy và Quan Lôi ngồi ghế sau, cùng với Bùi Hạo Nhiên đang lái xe, ngoài Quan Lôi vẫn đang dùng ánh mắt oán độc kia nhìn chằm chằm cô ấy thì bên trong xe vô cùng yên tĩnh, tất cả mọi người đều không nói chuyện.

Chu Tiểu Duy dựa sát vào ghế ngồi cạnh cửa kính, mặt mày cô ấy không chút thay đổi nhìn phong cảnh ngoài cửa xe, nhưng hai tay nắm chặt lại với nhau đã bán đứng tâm trạng khẩn trương bất an của cô ấy lúc này.

Quan Lôi ngồi bên cạnh, tình trạng vô cùng thê thảm, cô ta bị Trần Tử Huyên đánh một bạt tai, tóc bị rụng không ít, quần áo xộc xệch, nhất là lớp phấn lót cực dày trên mặt đã bị trôi đi không ít... trông không khác gì bà điên. Đây nhất định là lần đầu Quan Lôi bị người ta đối xử như vậy.

Chu Tiểu Duy câu nệ, thân thể căng cứng, nhìn cửa lớn nhà họ Bùi ở phía trước.

Cho nên Bùi Hạo Nhiên muốn cô ấy cùng anh ta về nhà họ Bùi, là muốn cô ấy xin lỗi Quan Lôi, hoặc là trút giận cho Quan Lôi?

"Thế này là đã xảy ra chuyện gì rồi?"

Mới vừa xuống xe, hai vị lớn tuổi nhà họ Bùi đã đi tới, liếc mắt một cái liền thấy dáng vẻ chật vật của Quan Lôi, bọn họ giật mình.

Ba mẹ Bùi Hạo Nhiên đều là con cháu dòng dõi Nho học, cực kỳ truyền thống, trước đó mới được mời ra nước ngoài làm giảng viên thỉnh giảng, tuần trước vừa trở về, Chu Tiểu Duy cũng đã tiếp xúc với hai vị này được mấy ngày, cảm thấy bọn họ vô cùng bác học, tính tình cực kỳ khiêm tốn hòa ái.

"Đây là bị ngã ở đâu sao?"

Mẹ Bùi hiền lành hỏi, trên mặt có chút lo lắng, quay đầu trực tiếp nhìn về phía Chu Tiểu Duy, nói nói cô ấy một câu: “Trong nhà có cái hộp thuốc đó, Tiểu Chu cháu giúp bác lấy đến đây..."

Trái lại sắc mặt ba Bùi rất nghiêm túc, rõ ràng đã thấy trên má phải của Quan Lôi có dấu tay bị người ta tát.

Người nhà họ Bùi không thích tranh quyền đoạt lợi với người khác, lúc dạy dỗ con cái càng không cho bọn nhỏ đánh nhau, đặc biệt là con gái.

Tuy Quan Lôi kiêu ngạo càn quấy thành thói, nhưng cô ta cực kỳ sĩ diện, hôm nay lại bị Trần Tử Huyên bắt nạt, cho nên lúc này sắc mặt cô ta tối tăm khó coi, lại ngậm chặt miệng không chịu nói.

Chỉ ẩn ý mà mắng một câu: “Trong nhà nuôi một kẻ ăn cháo đá bát, mọi người nên cẩn thận!"

"Sao lại thế này?"

Mẹ Bùi đã nghe ra ẩn ý trong lời nói này, tuy bản tính Quan Lôi không tốt, cũng đã ly hôn với con trai mình, nhưng dug gì cũng là mẹ của cháu trai nhà mình.

"Mẹ, mẹ xem vết thương cho Quan Lôi đi đã..." Bùi Hạo Nhiên vẫn luôn mang vẻ mặt phức tạp đột nhiên mở miệng.

Quan Lôi rất không hài lòng với thái độ này của anh ta, có vài phần cảnh cáo: “Không cần, nhưng mà chuyện hôm nay, Bùi Hạo Nhiên, anh nhất định phải xử lý cho tốt vào!"

Nói xong, Quan Lôi cao ngạo tự đại như bình thường, xoay người rời đi.

"Quan Lôi, đứng lại cho tôi!"

Chu Tiểu Duy hiếm khi nghe thấy Bùi Hạo Nhiên nổi giận đùng đùng như vậy, cho nên cô ấy kinh ngạc nhìn đôi vợ chồng đã ly hôn này, cô ấy cho rằng với tính cách thích làm theo ý mình của Quan Lôi, cô ta sẽ trực tiếp bỏ đi, nhưng thật không ngờ cô ta lại ngừng lại.

Thì ra Bùi Hạo Nhiên thật sự có thể trị được cô vợ trước hung hăng kiêu ngạo này. Kiếm Hiệp Hay

Hoặc là nói, thì ra người phụ nữ Quan Lôi này cũng sẽ nghe lời anh ta nói.

Cảm giác này rất lạ, Chu Tiểu Duy cúi đầu, không hiểu sao trong lòng cứ có chút rầu rĩ không vui.

Mẹ Bùi giống như đã sớm quen với hình thức ở chung này của Bùi Hạo Nhiên và Quan Lôi, bà ấy đi tới kéo tay Quan Lôi vào trong nhà, kiểm tra vết thương trên người cô ta.

"Cô theo tôi vào phòng làm việc."

Ánh mắt Bùi Hạo Nhiên do dự nhìn cô ấy một lúc lâu, mãi đến khi Chu Tiểu Duy cúi đầu sát đến tận ngực, không khác gì một đứa trẻ làm sai, nghe anh ta nói một tiếng, cô ấy bước chân thành thật đi theo.

"Có chuyện gì thì từ từ nói."

Ba Bùi cất giọng trầm thấp, nói với bóng lưng của hai người.

"Ba, việc này con sẽ xử lý." Bùi Hạo Nhiên không quay đầu, phiền não đáp lại một câu.

Chu Tiểu Duy không dám lên tiếng, trong lòng cô ấy cực kỳ thích hai vị lớn tuổi nhà họ Bùi, có thể là do nhà bọn họ không có con gái, cho nên mặc dù trông bề ngoài ba Bùi rất nghiêm khắc nhưng thực chất tính tình lại rất hiền hòa.

Cùng anh ta đến phòng làm việc, Chu Tiểu Duy đứng ở trước bàn sách, mấp máy môi, do dự mở miệng: “Chuyện hôm nay, tôi... thành thật xin lỗi..."

Sau cùng cô ấy vẫn mở miệng nói lời xin lỗi, tuy rằng cô ấy cảm thấy mình không sai, nhưng trong cuộc đời của cô ấy, chỉ cần xảy ra chuyện, cô ấy sẽ luôn là người nhận sai.

Sở dĩ Trần Tử Huyên đánh nhau với Quan Lôi, thật ra cũng là vì cô ấy...

"Cô không cần xin lỗi, tôi đều đã thấy rồi."

Bùi Hạo Nhiên cầm bút viết vài thứ trước bàn làm việc, sau đó ngẩng đầu, ánh mắt có chút phức tạp nhìn chằm chằm sườn mặt đầy vẻ khiếp đảm trước mắt, trong lời anh ta nói không có quá nhiều trách cứ, nhưng lại nhiều hơn vẻ lạnh nhạt.

Sau đó anh ta đưa một tờ giấy đến trước mặt cô ấy: “Đây là cho cô, từ ngày mai trở đi cô không cần đến đây nữa."

Chu Tiểu Duy nhìn tấm chi phiếu 10 vạn tệ trước mặt, nghe anh ta dùng giọng điệu cực kỳ bình tĩnh mà sa thải mình, cô ấy cứng ngắc đứng đó, đờ đẫn nhìn anh ta.

"Ý của anh là tôi gây rắc rối cho anh, cho nên anh cảm thấy..."

Chu Tiểu Duy cố gắng khiến mình trở nên trấn định để nói chuyện cùng anh ta, trên thực tế, trong lòng cô ấy đang trào dâng nỗi chua xót khiến cô ấy vô cùng khó chịu.

"Tôi biết chuyện hôm nay có một phần trách nhiệm rất lớn thuộc về tôi, tôi không nên cãi nhau với Quan Lôi, tôi thấy cô ta thì nên chạy đi trước... tôi không muốn thêm rắc rối cho anh, tôi đi vào đó chỉ vì muốn mua một món quà Giáng Sinh cho Bùi Ức..." Cô ấy xưa nay luôn là người đơn giản như vậy, lúc này trong giọng nói có chút nghẹn ngào.

Qua vài ngày nữa là đến lễ Giáng Sinh rồi, Bùi Ức cực kỳ kích động, cậu nhóc cứ quấn lất cô ấy nói muốn tổ chức một bữa tiệc lớn vào lễ Giáng Sinh, muốn đi chặt một cây thông Nô-en mang về nhà, còn muốn cùng cô ấy trang trí cho căn nhà thêm không khí vui mừng.

Trước đó cô ấy có chủ động nhắc đến chuyện nghỉ việc, nhưng hiện tại...

Hiện tại bỗng nhiên cô ấy lại không nỡ đi nữa.

Chu Tiểu Duy không biết mình có ý nghĩa gì ở nhà họ Bùi, có lẽ cô ấy chỉ giống như một bảo mẫu, do ngay từ đầu cô ấy không hề cam nguyện, sau đó lại thầm thích anh ta, rồi trốn tránh, đến bây giờ là thật sự không muốn rời đi.

Cho dù không có danh phận, chỉ cần được chăm sóc hai ba con bọn họ như thế này cũng rất vui rồi, có khi cô ấy cảm thấy mình cực kỳ ngốc, cứ thế bị người ta khinh thường, nhưng cô ấy không dám nói với Trần Tử Huyên, bởi cô ấy thấy mình thật sự hèn mọn.

Cô ấy bằng lòng, bởi vì cô ấy thích bọn họ.

Cô ấy không hề muốn làm chuyện xấu.

Thật sự, thật sự không muốn phá hoại hạnh phúc gia đình người khác, càng không dám làm kẻ thứ ba.

Chu Tiểu Duy nửa cúi đầu, khóe mắt lấp lánh ánh nước, nhưng vẫn cố nhịn không muốn rơi xuống.

Có vẻ Bùi Hạo Nhiên không nhìn cô ấy, anh ta bước nhanh ra ngoài một chuyến, sau đó cầm một hộp đồ chơi Domino rất lớn tiến vào.

Chu Tiểu Duy xụt xịt cái mũi, giả vờ như mình chẳng sao cả.

Nhìn hai tay anh ta bê món đồ chơi Domino thể tích lớn, cô ấy cũng không biết anh ta muốn làm gì, nhưng một giây sau, coi như cô ấy đã hiểu.

"Chu Tiểu Duy, tôi biết ban đầu cô vào nhà họ Bùi làm việc là vì giúp Trần Tử Huyên hỏi thăm tin tức."

Ánh mắt anh ta cực kỳ sáng tỏ, viền kính gọng bạc bị ánh đèn khúc xạ khiến cho đôi mắt càng thêm lạnh lẽo.

"Bất kể đến cùng cô chăm sóc bọn tôi là vì mục đích gì, nhưng tại đây, tôi vẫn muốn nói một tiếng cám ơn với cô. Có điều tôi hi vọng cô hiểu, giữa tôi và cô chỉ có quan hệ chủ tớ, không có bất cứ khả năng nào khác..."1

Thật ra anh ta đã nhìn rõ tâm ý của cô ấy từ lâu, người đàn ông này đã sớm biết cô ấy thích mình.

"Giữa cô và Quan Lôi, chúng tôi chỉ có thể chọn Quan Lôi, bất kể Quan Lôi có không xứng chức thế nào, chúng tôi đều sẽ tha thứ cho cô ta... Còn nữa, Bùi Ức chỉ thích quà mà mẹ nó tặng, món quà này của cô, cô cầm về đi.”

Chu Tiểu Duy ngẩn ra, một loại cảm giác nhục nhã khó chịu trào dâng trong lòng, giống như cô ấy đang bị người ta đùa bỡn vậy, anh ta đang trắng trợn cười nhạo tấm lòng của cô ấy, cứ như tất cả sự quan tâm của cô ấy không đáng một đồng, thậm chí ngược lại cô ấy còn khiến bọn họ thấy phiền hà, thừa thãi.

Người đàn ông này cũng đã nói thẳng vậy rồi, cô ấy thật sự không còn mặt mũi nào mà ở lại đây tiếp nữa.

Chu Tiểu Duy rất muốn khiến mình rời đi trong cao ngạo, nhưng cô ấy lại phát hiện mình thật sự cực kỳ vô dụng, lúc này cô ấy vậy mà không làm được.

Cổ họng như bị thứ gì đó làm cho nghẹn lại, không nói được một câu, cô ấy giơ tay cầm lấy món quà Giáng Sinh, chỉ muốn nhanh chóng rời đi.

Nhưng tay cô ấy lại có chút run rẩy, động tác bất ổn, khiến cho hộp đồ chơi Domino hơi nặng rơi bộp xuống ngay trước mặt bọn họ, cô ấy đoán, mấy quân bài được làm bằng gỗ bên trong chắc đã loạn hết lên rồi.

Đây là món quà cô ấy đã suy nghĩ rất lâu mới chọn ra, giá cả không đắt, nhưng thắng ở tấm lòng.

"Ba."

"Ba ơi, vì sao mẹ con lại bị thương?" Bỗng nhiên, một bóng dáng nhỏ bé chạy vào từ cửa.

Giọng nói hồn nhiên ngây thơ kia khiến Chu Tiểu Duy giật mình hoảng hốt, cuối cùng cô ấy không nhịn được nữa, hốc mắt đỏ bừng, giọt nước mắt không nén được mà rơi xuống, cô ấy không cầm chi phiếu, để mặc món quà rơi trên đất cũng không nhặt, cứ thế chạy thẳng ra ngoài.

Quảng cáo
Trước /301 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Có Hai Con Mèo Ngồi Bên Cửa Sổ

Copyright © 2022 - MTruyện.net