Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngày 24 tháng 12, đêm Bình An. Đêm Bình An trước lễ Giáng Sinh, nghe nói là một ngày vô cùng lãng mạn, nhưng sự thật cũng không phải vậy.
Trùng hợp hôm nay là Chủ nhật, một ngày tốt đẹp như vậy, nhưng những người phải tăng ca chắc mệt như chó, tổ nghiệp vụ vẫn còn đuổi theo khách hàng xin ký hợp đồng.
Tại tòa cao ốc tổng bộ IP&G, sáng sớm hôm nay vẫn có không ít người đến công ty làm việc, cạnh tranh quá khốc liệt, chỉ cền hơi không chú ý là sẽ bị thay thế, cho dù có ăn tết cũng không dám lơi lỏng.
"Tổng thanh tra Hạ, hôm nay sao cô cũng đi làm vậy?"
Bên này đại đa số nhân viên đều biết Hạ Vân Lệ, nhìn thấy cô ta thì lập tức chào hỏi, bình thường Hạ Vân Lệ làm việc giỏi giang, đối đãi với cấp dưới khiêm tốn có lễ, rất được lòng người.
"Hôm nay tổng thanh tra Hạ không đi chơi cùng bạn trai sao?" Vài nữ đồng nghiệp đi cùng cô ta vào thang máy, bởi vì hôm nay là đêm Bình An, cho nên hỏi như vậy cũng không có gì thất lễ.
"Cánh đàn ông đều chướng mắt tôi." Hạ Vân Lệ cười nói chuyện phiếm với bọn họ.
"Tổng thanh tra Hạ, cô nói như vậy, đám cẩu độc thân chân chính chúng tôi quả thật vô cùng xấu hổ... Chỉ cần cô gật đầu một cái, trong công ty chúng ta có không biết bao nhiêu nam đồng nghiệp đứng xếp hàng đó."
Thang máy đang đi lên, Hạ Vân Lệ tùy ý ứng phó một câu: “Trước mắt tôi chỉ muốn hoàn thành tốt công việc."
"Tổng thanh tra Hạ nói đúng, phụ nữ chúng ta cũng nên có kinh tế độc lập, không cần thiết phải ỷ lại vào cánh đàn ông xấu xa, hơn nữa có mấy vị giám đốc có hơi giống cóc nhái mà đòi ăn thịt thiên nga rồi..."
Mấy người phụ nữ đang thổi phồng nịnh hót cấp trên, Hạ Vân Lệ lại không có hứng thú nói chuyện với bọn họ, đột nhiên một vị thư ký khiến đồng nghiệp kinh hô.
"Ồ tôi biết rồi, Chủ tịch cũng nói hôm nay sẽ đến đây."
Đinh…
Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra.
Hai vị đồng nghiệp của bộ phận quảng cáo ra khỏi thang máy tại tầng 42, bên trong chỉ còn lại một nữ thư ký và Hạ Vân Lệ.
"Hôm nay Chủ tịch cũng đến đây tăng ca sao?" Cô ta thật sự chỉ thuận miệng hỏi.
“Vâng.”
"Bởi vì chuyện dự án của công ty sao?"
"Hình như không phải, tôi cũng không rõ lắm."
Hạ Vân Lệ rất có tiếng nói tại IP&G, mọi người lấy lòng cô ta còn không kịp, thư ký nhỏ cố gắng tận tâm tận sức nói cho cô ta biết: “Chắc là vì việc tư, nhưng mà chuyện của chủ tịch, chúng tôi không dám hỏi."
Thật ra trong công ty IP&G, nhất là người làm thư ký như bọn họ đều biết Hạ Vân Lệ có ý gì với chủ tịch của bọn họ.
Trong phòng thư ký người đẹp nhiều như mây, hơn nữa tất cả đều đã có tài có mạo, một đám người đẹp ít nhiều đều có lòng ái mộ chủ tịch nhà mình, có điều nghĩ thì nghĩ, người phụ nữ có thể thật sự đến gần chủ tịch nhà mình lại không có mấy, tổng thanh tra Hạ xem như là một trường hợp đặc biệt.
"Có biết gần đây chủ tịch tan làm đều đi đâu không?" Hạ Vân Lệ đột nhiên có chút vội vã hỏi một câu.
Thư ký nhỏ đối mặt với câu hỏi của một vị quản lý cấp cao như Hạ Vân Lệ, sẽ phải thành thật trả lời, nhưng mà câu hỏi này không quá thỏa đáng.
Tuy là người mới, nhưng cô ấy cũng biết quy tắc, nhất là chủ tịch nhà bọn họ còn là người khó hầu hạ, cho nên nhắc đến các mối quan hệ riêng tư là bọn họ không dám nói nhiều.
Chờ đến lúc Hạ Vân Lệ phản ứng kịp, cô ta cũng biết mình thất thố, nên đành nở nụ cười thân thiết với nhân viên cấp dưới.
"Ngày hôm qua lúc tôi ăn cơm tại nhà họ Nguyễn, có nghe tài xế nói trong thời gian này chủ tịch vẫn luôn tự mình lái xe rời đi, ông cụ có hỏi tôi, tôi cũng không rõ lắm, tôi nghĩ nhóm thư ký các cô chắc sẽ biết nhiều hơn một chút..."
Lời Hạ Vân Lệ nói có vẻ cực kỳ tùy ý, hơn nữa cô ta còn cố ý nhắc tới chuyện mình đến nhà họ Nguyễn ăn cơm, còn nói là ông cụ Nguyễn tự mình hỏi, giống như chỉ là tò mò đơn thuần thôi.
Thang máy đinh một tiếng dừng tại tầng 68.
Hai người sóng vai đi ra ngoài.
Thư ký cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp nói với cô ta: “Sau khi tan làm chủ tịch đi đâu, chúng tôi thật sự không biết, có điều gần đây anh ấy đều tự mình đến ga ra đánh xe."
Nói xong, cô ấy lại bổ sung thêm một câu như đang nói đùa: “Tuần trước cậu hai nhà họ Bùi vừa lúc đến đây lúc chúng tôi tan làm, nhưng chủ tịch nói không có thời gian gặp anh ấy, còn bản thân anh ấy tự đến lối VIP rời đi, chủ tịch nhà chúng ta có vẻ không quá thích người khác quấy rầy thời gian riêng tư của anh ấy."
... Không muốn người khác quấy rầy thời gian riêng tư của anh ấy.
Hạ Vân Lệ thoáng dừng bước, trên mặt có chút phức tạp.
Trong khoảng thời gian này Nguyễn Chi Vũ vẫn không về nhà họ Nguyễn, tuy trước đó anh mất trí nhớ đã quên một số việc, đối xử với người nhà và bạn bè đều lạnh nhạt hơn một chút, nhưng hiện tại rốt cuộc anh đang ở đâu?
Nguyễn Chi Vũ có rất nhiều sản nghiệp cá nhân, muốn điều tra quả thật không dễ, hơn nữa anh không thích người khác can thiệp vào chuyện của mình.
Bởi vì hôm nay là cuối tuần, tuy cũng có một vài nhân viên đến tăng ca, nhưng nhìn thoáng qua vẫn tương đối vắng vẻ, cô ta chần chừ nhìn cánh cửa văn phòng chủ tịch.
Thư ký không đi làm, cho enên đương nhiên không cần phải thống báo gì rồi.
Hạ Vân Lệ đẩy cửa đi vào, thật ra cô ta cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ bỗng nhiên muốn gặp anh thôi.
Nhưng cô ta vừa đi vào, bấy giờ mới phát hiện, Nguyễn Chi Vũ không có ở đây.
Cả căn phòng to như vậy lại không có ai, cách bày trí cách điệu, đây là phong cách làm việc của anh, rõ ràng dứt khoát sạch sẽ. Cô ta xoay người định đi ra ngoài, nhưng lúc xoay người lại phát hiện giá sách bên phải có một túi văn kiện bị lệch, giống như sắp sửa rơi xuống.
Người chuyên chú làm việc với cường độ cao sẽ mắc chứng OCD-rối loạn ám ảnh cưỡng chế, cô ta đi tới, thuận tay đặt nó về vị trí chính giữa.
Két…
"Là ai cảm thấy hứng thú đối với cuộc sống cá nhân của tôi vậy?"
Đúng lúc này, cánh cửa nặng nề của văn phòng chủ tịch bị người ta đẩy ra, đi kèm với nó là một giọng nói lạnh lùng trầm thấp.
Tiếng bước chân đi vào rất nặng, mang đầy vẻ giận dữ.
Hạ Vân Lệ gần như phản ứng theo phản xạ là ngồi xổm xuống, sau đó trốn ở sau bàn làm việc.
Cô ta hiểu rõ hơn ai hết việc Nguyễn Chi Vũ cực kỳ bài xích người ngoài xâm phạm đến cuộc sống cá nhân của anh, nếu anh phát hiện ra cô ta tự tiện chạy đến văn phòng của anh, điều này sẽ chỉ khiến sau này anh càng thêm xa lạ với cô ta.
Hạ Vân Lệ không biết anh đang nói chuyện điện thoại với ai, nhưng nghe giọng điệu Nguyễn Chi Vũ, rõ ràng cực kỳ mất kiên nhẫn: “Còn chưa tìm thấy USB sao?"
"Anh lại muốn nói cho tôi biết là, USB đột nhiên biến mất, hay là do nhóm các anh chưa từng cố gắng làm việc..."
USB?
USB gì.
Hạ Vân Lệ nhanh chóng lục lại trong đầu những hạng mục liên quan gần đây, nhưng đều không tương ứng.
"Đám nhân viên chăm sóc và chữa bệnh kia đều đã mất liên lạc, cho nên anh cho rằng không cần thiết..."
Giọng anh càng ngày càng nặng, bước chân tiến về phía cửa sổ sát đất bên kia.
Không biết người ở đầu bên kia điện thoại nói gì với anh, sau đó anh đột nhiên nổi giận đùng đùng rồi hình như ném vỡ một chiếc bình hoa cổ trên đất, choang một tiếng, mảnh vỡ bắn tung tóe khắp nơi.
Hạ Vân Lệ giật nảy mình, kế đó cô ta nghe thấy tiếng anh tức giận dặn dò.
"USB nhất định không ở trên tay Đường Duật, anh mở rộng mục tiêu tìm kiếm đi, nếu trước năm mới mà anh còn không tìm thấy, vậy thì anh cứ biến mất cùng cái USB này là được!"
... USB.
Nguyễn Chi Vũ muốn tìm USB.
Đầu óc Hạ Vân Lệ trở nên hoảng hốt, thân thể cô ta cứng ngắc ngồi ở sau bàn làm việc không dám nhúc nhích, mãi đến khi chân cô ta tê dại mềm nhũn, mãi đến khi người đàn ông kia đã rời đi, rất lâu sau cô ta mới chậm rãi đứng lên.
Hô hấp của cô ta chậm dần, lại như đang kìm chế điều gì đó, rất vội.
Tim đập cuồng loạn, thế cho nên sắc mặt của cô ta lúc trắng lúc xanh.
"Tổng thanh tra Hạ, cô còn chưa về sao?" Đằng sau đột nhiên truyền đến một giọng nói, dọa cô ta nhảy dựng, Hạ Vân Lệ cứng ngắc quay đầu, là cô thư ký nhỏ trước đó.
"Hiện tại tôi đi ngay đây." Lúc cô ta mở miệng nói chuyện, giọng nói bị đè nén trở nên cứng ngắc.
Thư ký cũng không hỏi nhiều, cô ấy sắp xếp lại một chút văn kiện sau đó định rời đi luôn.
Chẳng qua, cô ấy nhìn bóng lưng vội vàng của Hạ Vân Lệ, trong lòng có chút sinh nghi.
Chủ nhật người đến công ty tăng ca đều là tự nguyện, cộng thêm đêm nay là đêm Bình An, cho nên mọi người cũng chỉ làm thêm buổi sáng, sau đó hầu như đều về hết, có điều sắc mặt tổng thanh tra Hạ thật sự rất lạ.