Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Đi đâu?" Vừa khép Nguyễn Chi Vũ đi từ một hành lang khác tới.
th bèn ném cái sao xui xẻo Trần Tử Huyên kia lại cho anh: "Vợ cậu bảo là muốn đến trường trung học số một của thành phố C. Chi Vũ à, tôi nhớ là sáu năm trước cậu về đây có học ở đó một thời gian, vừa hay, hai người đi chung đi."
"Anh từng học ở trường tôi một thời gian?"
Trần Tử Huyên vô cùng tò mò. Bề ngoài Nguyễn Chi Vũ xuất chúng thế này, sao cô không có ấn tượng gì thế nhỉ?
Hai mắt Nguyễn Chi Vũ tối sầm lại, biểu cảm đè nén cảm xúc phức tạp.
Lệ Hướng Bắc lập tức kinh hãi, câm miệng ngay, lúc này mới nhớ đến cấm kỵ của Nguyễn Chi Vũ. Không được nhắc lại chuyện năm ấy!
Trần Tử Huyên về tới trường trung học trước kia, hôm nay là lễ mừng ngày thành lập một trăm năm, nơi này vô cùng náo nhiệt.
Trần Tử Huyên rất vui vẻ, tóm lấy cánh tay của Nguyễn Chi Vũ, kể lại cho anh một ít chuyện trước kia.
mTruyen.net
"Ở đây này, trước kia tôi hay leo lên cái cây ở đấy lắm. Có lúc trường đóng cổng rồi, thế là tôi leo lên cây trèo ra trường, chỉ là phần lớn thời gian tới toàn trốn người khác thôi."
Nguyễn Chi Vũ hạ mắt nhìn hai má vì kích động và hồng lên của cô, bật cười một tiếng, để mặc cô nói tiếp.
"Cô đi trốn ai vậy? Người theo đuổi có nhiều lắm à?" Lệ Hướng Bắc cũng theo tới đây, chọc cô một tiếng.
Trần Tử Huyên không hề phản lại, còn gật đầu: "Phải đó, phiền não lắm luôn!"
Lê Hướng Bắc lập tức trợn trắng mắt lên: "Sao da mặt cô có thể dày như vậy chứ?"
Hiếm khi thấy Trần Tử Huyên không đấu võ mồm với anh ta, trái lại còn nghiêm túc nhớ: "Da mặt cũng phải luyện mà thành đấy. Lúc đó mẹ tôi qua đời, tôi trở mặt với người nhà, không muốn dùng tiền của nhà họ Trần, chạy đi làm việc bán thời gian. Ban đầu tôi không biết gì cả, ngày nào cũng toàn bị mắng và chửi. Để không bị đói bụng, tất nhiên là phải dày rồi!"
Khi nghe cô nói như vậy, đáy mắt Nguyễn Chi Vũ có chút cảm xúc di chuyển.
Trần Tử Huyên ngẩng đầu lên nhìn một gốc cây hòe già trong trường hợp ở đối diện, suy nghĩ có phần bay xa..
Từ năm 17 tuổi ấy, sau khi mẹ cô tự sát, cô đã trở nên vô cùng nhạy cảm, lại quyết liệt với nhà họ Trần. Năm mới rời khỏi nhà họ Trần, ấy cuộc sống của cô thật sự rất khổ sở.
sức khỏe của dì nhỏ Cố Như Yên không tốt, cô đã đổ hết toàn bộ học bổng trong trường cho dì nhỏ mình. Thật ra cô vẫn luôn cậy mạnh thôi, vì lúc đó cả học kỳ cô chỉ còn lại hơn 100 đồng ăn cơm.
Có một vài lúc, cô đói bụng hết mấy ngày cũng không ăn cơm được. Một lần nọ, cô thật sự chịu không nổi rồi, bèn đi vào ăn cơm quyt trong nhà hàng. Vì không có tiền trả, thế là Trần Tử Huyên chật vật chạy ra ngoài, người sau lưng cứ đuổi theo Cô mãi.
Từ nhỏ cô đã là thiên kim được nhà họ Trần chiều chuộng, bị người ta chửi là ăn quỵt, cô cũng khó chịu lắm, nhưng cô thật sự đói quá rồi.
Lần đó cô vô cùng sợ hãi, nghe thấy tiếng bước chân người kia vừa mắng vừa đuổi theo mình, cô lập tức trèo lên một gốc hòe già trong cái ngõ hẻo lánh, co người lại nấp vào đám lá cây, căng thẳng ngừng hô hấp của mình.
Không biết đã qua bao lâu, mãi đến lúc hoàng hôn rồi mặt trời lạnh, nhìn phố cũ mờ mờ một mảnh sau lớp lá cây, cô mới cẩn thận lò đầu ra nhìn xung quanh.
Tuy nhiên, ngay lúc cô thả người nhảy xuống, bên phải cô lại đột nhiên xuất hiện một người đàn ông.
Cô cứ thế mà nhào thẳng vào người anh ta.
Người đàn ông kia đang đeo tai nghe, gọi điện thoại, đi đường không để ý nhiều. Bị cô tự nhiên từ trên trời rơi xuống rồi bổ nhào vào, anh ta ngã ra đất, vậy mà không hề mở miệng mắng, trái lại mặt còn đầy kinh ngạc.
Cô không dám ngẩng lên nhìn mặt người đàn ông, vì cô nghĩ, hẳn là anh ta giận lắm.
Cô lập tức đứng dậy khỏi người ăn ta, không hề xin lỗi, trái lại còn rống lên buộc tội anh ta trước, mặt đầy hung dữ: "Bộ anh đi đường không biết nhìn à? Đừng có cản đường tôi!"
Cô cũng không biết vì sao mình giận, có thể là do quần áo trên người người đàn ông đó quá sang trọng, khiến lòng cô thấy không cam tâm. Dù sao cô cũng từng là một tiểu thư nhà giàu từng được cưng chiều...
Tuy nhiên, cô vẫn sợ chết. Sau khi chột dạ mắng người đàn ông kia xong, cô lập tức bỏ chạy.
Trần Tử Huyên bắt đầu hồi tưởng lại, mới nghĩ hình như lúc đó mình kiêu ngạo quá, may mà đối phương không tìm mình trả thù.
Lê Hướng Bắc nghe Trần Tử Huyên kể lại cái ngày khổ ải này, biểu cảm lại hơi giật thót.
Anh ta quay đầu, lại chú ý tới Nguyễn Chi Vũ cũng đang nhìn cây hòe già nơi đối diện kia, như đang nhớ lại gì vậy...