Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Này, buông ra!"
Trần Tử Huyên nghe có người gọi mình, mới quay người lại đã bị hai tay đối phương giữ vào một vòng ôm, bèn buồn bực đẩy anh ta ra: "Triệu Dịch Kiệt, anh buông ra cho tôi!"
"Tử Huyên, em bình tĩnh một chút đi, anh có lời muốn nói với em."
Hai mắt anh ta đánh giá cô đầy phức tạp, tai phải vẫn giữ chặt cổ tay cô: "Em rời khỏi anh họ anh đi."
"Triệu Dịch Kiệt, chuyện của tôi không cần anh xen vào, chúng ta đã ly hôn rồi!"
Khuôn mặt Trần Tử Huyên đầy giận dữ, ra sức gạt tay anh ta ra.
Người kia lại nhìn thẳng vào mắt cô: "Chuyện ly hôn là anh không đúng, ngày hôm đó anh tìm người chụp ảnh nhạy cảm của em ở câu lạc bộ cũng là anh sai, nhưng mà Tử Huyên, Nguyễn Chi Vũ thật sự không hợp với em đâu! Anh đã điều tra rồi, Nguyễn Chi Vũ đồng ý cưới em là vì bề ngoài của em sống bạn gái cũ đã chết của anh ta. Anh ta a coi em trở thành hình bóng của người khác, hơn nữa hôm đó em hôn anh ta, anh ta cũng rất ghét bỏ..."
"Tôi nói rồi, không liên quan gì đến anh!"
Hai ngày nay, cô vẫn luôn rầu rĩ không vui, vừa nghe anh ta nói như vậy, lòng lập tức bốc lửa lớn.
"Anh tới đây là để cười nhạo tôi phải không? Triệu Dịch Kiệt, tôi nói rồi, nếu anh dám đến trêu chọc tôi lần nữa, tôi sẽ không khách sáo với anh đâu..."
Karate kia của Trần Tử Huyên cũng không phải để chơi. Vừa dứt lời, cô liền đưa tay giữ lấy cánh tay phải anh ta, xoay người một cái, ép anh ta qua bên phía vòng kè chắn của bờ sông. Cô ngã người ra trước, muốn dạy dỗ anh ta một phen.
Chỉ là Trần Tử Huyên không ngờ, khi Triệu Dịch Kiệt bị cô đột ngột đè dưới người, anh ta lại giật mình không chú ấy. Chân người này giẫm phải một hòn đá tròn...
Không biết như thế nào đó, trọng tâm cả người anh ta khuyu xuống dưới, rồi một tiếng "bõm" vang lên, Triệu Dịch Kiệt ngã thẳng xuống sông.
Trần Tử Huyên nhìn bọt nước nổi lên trên mặt sông tối đen, nhất thời chưa hồi hồn lại được.
"Triệu Dịch Kiệt!" Một giây sau, cô sợ hãi gọi lớn với mặt nước.
Trên bờ chỉ có chút đèn mờ nhạt, căn bản là cô không thấy rõ tình cảnh dưới sông.
"Triệu Dịch Kiệt!" Trần Tử Huyên tiếp tục gọi to với mặt sông.
"Cứu, cứu tôi..." Trong vô thức, cô nghe được tiếng kêu cứu.
Lòng Trần Tử Huyên vô cùng căng thẳng, cô không hề muốn đẩy anh ta xuống dưới Trường Giang, hình như Triệu Dịch Việt không hề biết bơi.
Biểu cảm của cô đầy lo lắng, dù cô có hận anh ta hơn nữa, cô cũng không muốn anh ta chết. Thế là Trần Tử Huyên lập tức cởi giày mình ra, trèo qua vòng bảo vệ của bờ sông, vừa thả người là nhảy xuống.
"Triệu Dịch Kiệt, anh đâu rồi?".
Nước sông tháng hai lạnh lẽo tận xương, cô lạnh đến mức run hết người, khua nước ở bốn phía, không ngừng hét lớn: "Triệu Dịch Kiệt, anh đâu rồi, tôi tới cứu anh đây..."
Nhờ có ngọn đèn mờ nhạt ven đường, cô thấy mặt nước bên phải mình đã nổi lên một ít bọt nước, hai mắt sáng lên, lập tức bơi qua đó...
"Triệu Dịch Kiệt, anh cố lên!"
Trong một khắc sinh tử này, hai tay cô ôm lấy thắt lưng anh ta.
Trần Tử Huyên cắn chặt răng, dùng hết toàn lực để kéo anh ta, bơi về phía bờ sông.
Mặt nước nhấp nhô một làn sóng, cô lo lắng dùng hết sức kéo anh ta lên bờ, sợ hãi vuốt mặt anh ta: "Tỉnh, tỉnh! Triệu Dịch Kiệt, anh mau tỉnh đi, đừng dọa tôi!"
Khuôn mặt Triệu Dịch Kiệt vẫn tái nhợt không còn chút máu, nhắm chặt mắt, không hề có phản ứng gì.
Hốc mắt Trần Tử Huyên vô cùng đó, người ngâm dưới nước sông bị gió đêm thổi cho lạnh run. Cô run rẩy, hai tay không ngừng ép tim cho Triệu Dịch Kiệt, cứ đè lồng ngực anh ta từng cái một.
"Triệu Dịch Kiệt, tỉnh lại, nhanh tỉnh lại đi!" Nhỡ anh ta chết thật, cô phải làm sao đây?