Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nguyễn Chi Vũ nhanh chóng đi xuống xe, giọng nói lạnh lẽo trầm thấp của anh khiến đám phóng viên phía trước kia quay phắt đầu lại...
Anh đi lên phía trước, dừng lại ngay dưới đám đèn nhấp nháy kia, đối diện với một đám camera, đôi mắt lạnh lẽo quét một vòng.
Lê Hướng Bắc theo từ trong xe ra, anh ta vô cùng kinh ngạc. Nguyễn Chi Vũ vẫn luôn làm việc rất kín đáo, bình thường còn vô cùng khinh thị đám nhà báo phỏng vấn này, bây giờ cậu ấy lại đứng trước đám camera đó, khí thế có phần kiêu ngạo khiến người ta giật mình sợ hãi.
Đám phóng viên này thấy Nguyễn Chi Vũ xuất hiện đột ngột thì khuôn mặt cũng có phần hoang mang. Bọn họ đâu quen người này đâu, nhưng với khí chất này, chắc chắn đây là một vị hậu duệ xuất thân từ nhà giàu không biết tên nào đó!
Một phóng viên trong đó đưa microphone tới, hỏi một câu có phần sợ hãi: "Xin hỏi quý ngài này, anh nói mình là chồng hiện tại của cô Trần? Vậy bây giờ cô Trần liều mình cứu chồng trước, anh có ý kiến gì về việc cô ấy liều lĩnh nhảy xuống sông không?"
Nguyễn Chi Vũ lạnh lẽo nghiêm mặt, không hề trả lời lại cô ta, lại vươn dài cánh tay ra, giật luôn lấy microphone về phía mình.
Đôi mắt anh hung hăng nhìn chằm chằm máy quay, đôi mắt này tàn nhẫn như thú dữ bị chọc phải, ngập tràn cảm giác chết chóc. Khí thế này dọa đến mức phóng viên trước kia lùi ra sau mấy bước theo bản năng.
AUF
A
!
Anh nhanh tay giữ chặt lấy microphone, hé mở môi mỏng, dữ tợn cảnh cáo một câu: "Tôi không cần biết là ai bắt cô ấy đi, trong vòng hai tiếng lập tức trả cô ấy lại về đây an toàn! Nếu không, tôi sẽ khiến tất cả các người phải chôn cùng!"
Một câu khiến tất cả mọi người ở đây đều sửng sốt.
Phần lớn phỏng vấn này là livestream, nên lời cảnh cáo tàn nhẫn của anh hầu như được truyền ra ngoài cùng một lúc, quanh quẩn khắp mọi nơi...
"Cô Trần thật sự bị người ta bắt cóc rồi sao?" Có người kích động, sợ hãi là lên.
Tuy nhiên, tất cả những phóng viên ở đây cũng vô cùng hoang mang. Chuyện người có tiền bị bắt cóc vẫn có khi xảy ra, nhưng chẳng có người bị thường nào lại dám nói thẳng với truyền thông như vậy. Chẳng lẽ người này không sợ chọc giận đối phương, bên kia sẽ giết con tin sao? Thậm chí còn có vài người không dám báo cảnh sát nữa!".
Có mấy người chần chừ hỏi một câu: "Quý ngài này, xin hỏi anh là ai?"
Triệu Dịch Kiệt như giận dữ lắm, xông lên trước tóm lấy cổ áo của Nguyễn Chi Vũ một phen: "Có phải anh điên rồi không?"
"Trước khi chưa điều tra rõ là ai bắt cô ấy đi, chúng ta không thể nói thẳng ra như vậy được, như thế có thể hại chết cô ấy đấy!"
Nguyễn Chi Vũ vô cùng chán ghét có ai chạm vào mình, một tay đẩy mạnh anh ta ra.
Lê Hướng Bắc thấy dáng vẻ muốn ra tay của Nguyễn Chi Vũ, cũng lập tức chạy tới ngăn giữa bọn họ. Sau nó khuôn mặt anh ta nhìn vào máy quay, cũng hơi dịu xuống một chút.
"Đối với chuyện Trần Tử Huyên bị bắt cóc, tôi muốn thanh minh tại đây một chút." Lê Hướng Bắc thường xuyên ra vào báo và tạp chí, thủ đoạn xã giao của anh ta là hạng nhất.
Anh ta bình thản mở miệng: "Dù các người có xuất phát từ mục đích gì, hay là có ai lợi dụng, tốt nhất cũng đừng đụng vào cô ấy. Trần Tử Huyên là cháu dâu của nhà họ Nguyễn, mời trả lại cô ấy an toàn. Chúng tôi sẽ không truy nã toàn quốc, nếu không..." Nói đến lời cuối cùng, anh ta không nói thêm gì nữa.
Ai cũng biết hậu quả nếu chống lại nhà họ Nguyễn.
Biểu cảm của đám phóng viên trước mắt này đầy khiếp sợ và khó tin, tất nhiên là họ có biết Lê Hướng Bắc, nhưng cái bị bên cạnh anh ta kia...
Anh chính là cháu đích tôn vừa về nước của nhà họ Nguyễn, Nguyễn Chi Vũ!
Mà lúc này, một người vệ sĩ vội vã chạy vào báo cáo với họ: "Cậu chủ, không có tin tức của mợ chủ ở nghĩa địa."
Nguyễn Chi Vũ như không còn kiên nhẫn nữa, đi về phía bên trái. Đám phóng viên kia lập tức sợ hãi nhường đường cho anh.