Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương có nội dung hình ảnh
"Nhưng mà chị ơi, em thật sự không biết phải làm gì bây giờ nữa." Trương Thiến Thiên nhớ lại ánh mắt ban nãy của Nguyễn Chi Vũ, cô ta hoảng hốt từ tận đáy lòng.
Trương Tiểu Vi vẫn ác động, máu lạnh mở miệng: "Gọi điện thoại cho đám người đó, bảo chúng giết thằng người đi!"
"Cái gì?"
"Giết thẳng Trần Tử Huyên đi. Nếu không anh ta sẽ tra được chúng ta ra lệnh, vậy không ai thoát được!" Trương Tiểu Vi gắt lên với cô ta một tiếng.
Nguyễn Chi Vũ không phải là người đàn ông bình thường, căn bản là phụ nữ không đến gần, cũng không hấp dẫn được. Nhỡ anh ta biết...
Trương Thiên Thiến chột dạ không yên, run rẩy đưa tay gọi cho một dãy số.
Di động vừa được kết nối, cô ta còn chưa mở miệng, đối phương đã mắt to vô cùng giận dữ: "Trương Thiên Thiến, mày muốn hại mấy anh em bọn tao phải không? Con điếm thối, coi tạo giết mày như thế nào!"
Trương Thiên Thiến bị gã rống cho một cái như vậy thì càng bất an hơn, vội mở miệng: "Lôi Hổ, tiền của tôi đã chuyển vào tài khoản của anh rồi."
"Mẹ mày! Tiền, Trương Thiên Thiến, con điếm thối mẹ nhà mày, còn dám nói tiền với tạo? Nếu tao biết sớm, mày cho tạo một tỷ tao cũng không làm chuyện ngu xuẩn này!".
Tên đàn ông bên đầu dây bên kia nổi giận đùng đùng: "Sao mày không nói trước với tạo Trần Tử Huyên là cháu dâu nhà họ Nguyễn? Mày có biết Nguyễn Chi Vũ có tiếng trong giới ngầm lắm không? Lão Đại của bọn tao hợp tác với nó còn phải nở mặt cười đấy, bây giờ..."
"Bây giờ ba anh em bọn tao động đến vợ của nó, đừng nói là nhà họ Nguyễn, lão Đại của tao biết là anh em chúng tao cũng không sống được nữa rồi!"
Trương Thiên Thiên nghe đến đó thì mặt tái nhợt như tờ giấy, cánh môi run run hỏi một câu: "Vậy bây giờ phải làm sao đây? Lôi Hổ, tôi cho anh thâm. tiền, anh giết chết Trần Tử Huyên đi, tôi sẽ cho các anh tiền ra nước ngoài."
"Trương Thiên Thiến, có phải mày có bệnh thiểu năng không? Mày bảo tao giết con đó?" Người đàn ông bên kia chửi đổng một câu: "Ban nãy bọn tao nhìn thấy livestream của Nguyễn Chi Vũ hết rồi, Trần Tử Huyên còn sống, bọn tao mới có đường sống tiếp!"
"Tao đã cho đàn em đưa bản vẽ địa chỉ đến bệnh viện rồi, gián tiếp thông báo cho Nguyễn Chi Vũ đi đón người. Trương Thiên Thiến, coi như tạo nề mặt mày ngủ với tao mấy lần, tao nói thẳng cho mày biết. Bây giờ tao chỉ mong người không bị sao, vậy ít ra tao còn trốn sang nước ngoài được, nếu không tao sẽ phải bỏ mạng..."
Lời của Lôi Hổ chỉ mới được một nửa, bỗng cửa đã bị người ta phá vào.
Một tên đàn em của gã đi vào trong, vẻ mặt kích động: "Lão đại, người, người chạy..."
"Cái gì?"
Lôi Hổ sợ hãi trừng to mắt: "Ai chạy?"
"Là, là Trần Tử Huyên đó. Cô ta phá cửa rồi nhân cơ hội chạy, chạy mất..." Người đàn ông trước mắt nói năng cũng trở nên lộn xộn.
"Nhanh đi tìm người về đây, Nguyễn Chi Vũ sẽ qua đón người ngay đấy!" Lôi Hổ lăn lộn trong giới ngầm bao nhiêu năm nay, chưa từng thấy sợ hãi như vậy.
.
"Chúng em đã đi tìm rồi, chỉ biết cô ta chạy về cái thôn bên phía tây kia. Trước đó trời có mưa to, đất đá sạt lở rất nghiêm trọng, lên núi thì lúc nào cũng có thể xảy ra lở đất..." Bị chôn vùi.
Sức khỏe Trần Tử Huyên yếu ớt, nếu gặp thêm lở núi, vậy... vậy chắc chắn sẽ chết.
Lôi Hổ kinh ngạc chừng một phút, sau đó lập