Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Nguyễn Chi Vũ…” Trần Tử Huyên bỗng nhiên mở mắt ra, âm thầm thở dài, lau mồ hôi trên trán, là giấc mơ.
Vẫn là cơn ác mộng đó, năm đó cô tham gia cuộc du lịch tốt nghiệp cấp ba đến cắm trại ở vùng ngoại ô.
Khi mặt trời gần lặn cô đột nhiên bị năm tên sơn tặc hung hãn tấn công, họ bịt miệng cô lại, kéo cô vào sâu trong núi, xé toạc áo quần của cô…
Lúc đó cô sợ hãi đến run cầm cập, chỉ biết có một người đàn ông vội vàng lao tới.
“Anh ấy hình như đã bị thương…” Cô ngồi dựa vào đầu giường và cau mày lại, nhớ lại chuyện cũ không muốn nhớ đến.
Trần Tử Huyên đầu óc rối bời, tay phải nắm lấy mái tóc dài của mình, không thể nhớ ra.
Lúc đó cô chỉ mới mười bảy tuổi, năm đó đã xảy ra quá nhiều chuyện bất hạnh, cha đưa bồ nhí về nhà, mẹ thì tự tử trong tù, cô và dì út rời khỏi nhà họ Trần ra sống riêng… cô cố gắng đi thích nghi, nhưng hiện thực thậm chí không cho cô thời gian để thở, trực tiếp cho cô đối mặt với cảnh tượng tàn bạo như vậy.
mTruyen.net
Là Nguyễn Chi Vũ đã cứu mình?
Đầu óc mê man, cô rất muốn hỏi anh về những thắc mắc đó, đây là nỗi băn khoăn mà cô mãi không dám nhắc đến.
Cô theo bản năng nhìn sang bên cạnh, vẻ mặt hơi u ám.
Nguyễn Chi Vũ về nước sắp được một tuần rồi nhưng anh cũng không về đây dù chỉ một lần.
“Anh ấy đang bận cái gì nhỉ?”
Nhớ đến lần trước anh đưa cô đến tầng hầm của khu giải trí ở Thành Đông… Có vẻ như anh đang nóng lòng muốn tìm người nào đó.
Trong đáy mắt của cô có chút u tối, anh vẫn luôn như vậy, cất giấu nhiều bí mật như vậy, không mệt sao.
Cô từ trên giường đứng dậy vào phòng tắm rửa mặt, nguyên một tuần ở nhà họ Nguyễn buồn chán ủ rũ, hôm nay cô muốn đến một nơi…
“Cậu nghĩ anh ta đã đi đâu?”
Lê Hướng Bắc bực bội đi tới đi lui trong văn phòng chủ tịch ở tầng cao nhất của công ty mình: “Chi Vũ đã lật tung cái thành phố F lên rồi vẫn không có tin tức của anh ta.”
mTruyen.net
“Anh ta không muốn cho người khác tìm thấy thì cho dù là Chi Vũ, cũng không có cách.”
Bùi Hạo Nhiên ngồi uống trà trên ghế sofa, nhưng nói ra cũng thấy lạ, một người nằm ròng rã suốt sáu năm trời trong bệnh viện nước Mỹ, bất ngờ tỉnh dậy thì lại mất tích.
Lê Hướng Bắc vẫn rất bực bội, cầm tách trà có mùi thơm thoang thoảng trên bàn lên rồi uống một ngụm.
“Hạo Nhiên, cậu nói anh ta có phải đã làm người thực vật quá lâu rồi nên đầu óc có vấn đề không?” Lê Hướng Bắc rất nghi ngờ anh em của mình đã xảy ra chuyện.
Nếu không thì tại sao anh ta lại rời đi mà không một tiếng nào, hại mấy người bọn họ tới giờ vẫn phải đi tìm.
Bùi Hạo Nhiên bất lực bật cười: “Lê Hướng Bắc, cậu đừng quên anh ta là người gì, không cần phải lo lắng quá đâu, anh ta đã ngủ lâu như vậy, có lẽ trong lòng có một số chuyện vẫn luôn lo lắng lấy.”
“Con người của anh ta còn khó hiểu hơn cả Chi Vũ, có thể có chuyện gì để lo lắng chứ.”
Lê Hướng Bắc mặt mày tối sầm, không khỏi than thở: “Đúng là đồ quái thai mà.”
“Đúng rồi, có một chuyện phải làm.” Trong đầu cậu Lê loé sáng, đột nhiên nhớ đến hôm nay có chuyện quan trọng, suýt chút quên mất, vội vàng cầm di động của mình lên và soạn tin nhắn.
“Trần Tử Huyên?”
Bùi Hạo Nhiên thấy vẻ mặt lén lút của anh ta, tò mò đưa đầu liếc nhìn màn hình di động của anh ta, anh ta đang gửi tin nhắn cho Nguyễn Chi Vũ.
Vào giây tiếp theo, Bùi Hạo Nhiên thở dài lắc đầu, lạnh lùng vứt lại một câu: “Lê Hướng Bắc, cậu quả nhiên thích tìm đến cái chết.”
Lại dám lấy Trần Tử Huyên ra nói đùa với Nguyễn Chi Vũ, đúng là chê mạng dài mà.
Lê Hướng Bắc chỉ tay một cái, oai phong lẫm liệt gửi tin nhắn đi.
Anh ta ngẩng đầu lên, nở nụ cười gian xảo: “Yêu nữ Trần Tử Huyên đó suốt ngày hùng hùng hổ hổ trước mặt tôi, hôm nay là ngày đặc biệt, tôi phải thừa cơ hội trả thù cô ấy.”
“Lê Hướng Bắc, cậu không biết tuần trước Chi Vũ đã đích thân đưa Trần Tử Huyên đến tầng hầm sao?”
Bùi Hạo Nhiên đeo chiếc kính gọng bạc đang ánh lên tia sáng, nở ra nụ cười tao nhã như đang cười trên nỗi đau của người khác.
Nụ cười đắc chí đó của cậu Lê lập tức đông cứng lại, tâm trạng liền trở nên căng thẳng: “Chuyện này không thể nào!”
Nguyễn Chi Vũ tại sao lại nỡ đưa cô đến nơi đó.
“Tôi đã gọi cho ông cụ Nguyễn xác nhận rồi, Trần Tử Huyên hôm đó đã bị doạ đến khuôn mặt nhỏ trắng bệch…”
Có nghĩa là Trần Tử Huyên lại không biết sống chết chọc giận Nguyễn Chi Vũ.
Lê Hướng Bắc nghe thấy vậy liền lòng như tro nguội.
Thôi xong rồi.
Anh ta hung dữ trừng mắt nhìn tin nhắn mà mình vừa gửi đi, hận cái tay chết tiệt của mình, hơn nữa, tại sao tin nhắn di động lại không thể thu hồi chứ!
Ting ting ting…
“Trần Tử Huyên, hãy nhớ hôm nay là ngày cá tháng tư đấy! Nếu Chi Vũ kiếm cô thì cô nói…”
Trần Tử Huyên ngồi trên xe, di động không ngừng vang lên, vừa nhấn nút nghe máy thì ở phía đầu dây bên kia vang lên một tiếng kêu khóc om sòm.
Không bao lâu sau tín hiệu đã bị nhiễu sóng, vang lên vài tiếng xì xì xì rồi cúp máy.
Mặt Trần Tử Huyên không cảm xúc nhìn di động của mình, có lẽ do nơi này quá hẻo lánh nên không có tín hiệu.
“Lê Hướng Bắc vừa rồi lên cơn điên gì vậy.” Cô không khỏi phàn nàn.
Cô cũng không suy nghĩ nhiều, quay đầu nhìn một cánh đồng rộng lớn tươi tốt ở ngoài cửa sổ, những người nông dân đang khom lưng cấy lúa trong đồng ruộng, khung cảnh xung quanh rất yên tĩnh và thanh bình,
Ánh mắt của Trần Tử Huyên đột nhiên rơi vào cây hoè già ở trước mặt, dường như nhớ ra điều gì đó, đột nhiên nói với tài xế: “Dừng lại ở đây.”
Cô xuống xe bước đến trước mặt cây hoè già này, đưa tay ra chạm vào lớp vỏ cây xù xì màu nâu sẫm, thân cây này rất thô to, có lẽ đã có trăm năm lịch sử rồi.
“Cây hoè này hơi giống với cái cây ở trước cổng trường trung học thành phố C…”
Trước đây cô luôn thích trèo lên cây để trốn những người theo đuổi dây dưa không thôi trong trường, và cả…
“Cô chủ, thời tiết này hình như sắp mưa lớn rồi.” Bỗng nhiên tài xế trên xe hét lên một tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
“Tôi biết rồi.” Trần Tử Huyên cũng không nói nhiều, lập tức quay vào trong xe.
Cô ngẩng đầu nhìn lên trời, quả nhiên gió giục mây vần, sắc trời dần trở nên u tối.
Một lúc sau tia chớp chói lòa xẹt ngang bầu trời, sấm sét ầm ầm, cơn mưa này rơi rất đột ngột, hạt mưa rất to, rơi xuống lộp bộp lộp bộp, những người nông dân trong đồng ruộng cũng không kịp thu dọn nông cụ, toàn thân đều ướt sũng.
“Cô chủ, bây giờ chúng ta vẫn đến viện dưỡng lão sao?” Tài xế ở phía trước nhìn cơn mưa xối xả này với vẻ mặt hơi lo lắng.
Trần Tử Huyên nhìn cơn mưa càng lúc càng lớn ở bên ngoài cửa sổ, đến cả không khí cũng trở nên lạnh lẽo.
“Quay về nhà họ Nguyễn.” Tay phải cô chán nản chống cằm, bình thản nói một câu.
Quên đi, thời tiết hôm nay vẫn nên quay về nhà họ Nguyễn, kẻo lại khiến ông nội phải lo lắng.
Tài xế bẻ lái, vì trời mưa to nên không dám lái quá nhanh, chiếc xe chậm rãi lái ra khỏi vùng ngoại ô hẻo lánh này và hướng về giao lộ cao tốc phía trước…
Nhưng đột nhiên có một chiếc xe Bugatti màu đen lao về phía họ với tốc độ rất nhanh, dọa tài xế sợ tới mức lập tức đạp chân phanh.
Chiếc xe đột ngột dừng lại, Trần Tử Huyên cũng bị dọa sợ.
“Trời mưa to như thế còn lái nhanh như vậy, bị bệnh à?” Cô tức giận khẽ rủa một tiếng.
Cô quay đầu lại hung dữ nhìn ra ngoài cửa sổ xe, muốn nhìn xem là tên khốn vô đạo đức nào.
Tuy nhiên cửa sổ xe bị cơn mưa lớn làm mờ không thể nhìn rõ lắm, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy chiếc xe Bugatti màu đen ở đối diện cũng dừng lại, có một người đàn ông từ trong xe bước ra.
Hình dáng này có chút quen thuộc…