Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tổng Tài Cao Lãnh: Sủng Vợ Lên Trời
  3. Chương 27: Người cứu tôi năm ấy không phải anh!
Trước /490 Sau

Tổng Tài Cao Lãnh: Sủng Vợ Lên Trời

Chương 27: Người cứu tôi năm ấy không phải anh!

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

"Này, buông ra!"

Trần Tử Huyên nghe có người gọi mình, mới quay người lại đã bị hai tay đối phương giữ vào một vòng ôm, bèn buồn bực đẩy anh ta ra: "Triệu Dịch Kiệt, anh buông ra cho tôi!"

"Tử Huyên, em bình tĩnh một chút đi, anh có lời muốn nói với em."

Hai mắt anh ta đánh giá cô đầy phức tạp, tai phải vẫn giữ chặt cổ tay cô: "Em rời khỏi anh họ anh đi..."

"Triệu Dịch Kiệt, chuyện của tôi không cần anh xen vào, chúng ta đã ly hôn rồi!"

Khuôn mặt Trần Tử Huyên đầy giận dữ, ra sức gạt tay anh ta ra.

Người kia lại nhìn thẳng vào mắt cô: "Chuyện ly hôn là anh không đúng, ngày hôm đó anh tìm người chụp ảnh nhạy cảm của em ở câu lạc bộ cũng là anh sai, nhưng mà Tử Huyên, Nguyễn Chi Vũ thật sự không hợp với em đâu! Anh đã điều tra rồi, Nguyễn Chi Vũ đồng ý cưới em là vì bề ngoài của em sống bạn gái cũ đã chết của anh ta. Anh ta a coi em trở thành hình bóng của người khác, hơn nữa hôm đó em hôn anh ta, anh ta cũng rất ghét bỏ..."

"Tôi nói rồi, không liên quan gì đến anh!"

Hai ngày nay, cô vẫn luôn rầu rĩ không vui, vừa nghe anh ta nói như vậy, lòng lập tức bốc lửa lớn.

"Anh tới đây là để cười nhạo tôi phải không? Triệu Dịch Kiệt, tôi nói rồi, nếu anh dám đến trêu chọc tôi lần nữa, tôi sẽ không khách sáo với anh đâu..."

Karate kia của Trần Tử Huyên cũng không phải để chơi. Vừa dứt lời, cô liền đưa tay giữ lấy cánh tay phải anh ta, xoay người một cái, ép anh ta qua bên phía vòng kè chắn của bờ sông. Cô ngã người ra trước, muốn dạy dỗ anh ta một phen.

Chỉ là Trần Tử Huyên không ngờ, khi Triệu Dịch Kiệt bị cô đột ngột đè dưới người, anh ta lại giật mình không chú ấy. Chân người này giẫm phải một hòn đá tròn...

Không biết như thế nào đó, trọng tâm cả người anh ta khuỵu xuống dưới, rồi một tiếng "bõm" vang lên, Triệu Dịch Kiệt ngã thẳng xuống sông.

Trần Tử Huyên nhìn bọt nước nổi lên trên mặt sông tối đen, nhất thời chưa hồi hồn lại được.

"Triệu Dịch Kiệt!" Một giây sau, cô sợ hãi gọi lớn với mặt nước.

Trên bờ chỉ có chút đèn mờ nhạt, căn bản là cô không thấy rõ tình cảnh dưới sông.

"Triệu Dịch Kiệt!" Trần Tử Huyên tiếp tục gọi to với mặt sông.

"Cứu, cứu tôi..." Trong vô thức, cô nghe được tiếng kêu cứu.

Lòng Trần Tử Huyên vô cùng căng thẳng, cô không hề muốn đẩy anh ta xuống dưới Trường Giang, hình như Triệu Dịch Kiệt không hề biết bơi.

Biểu cảm của cô đầy lo lắng, dù cô có hận anh ta hơn nữa, cô cũng không muốn anh ta chết. Thế là Trần Tử Huyên lập tức cởi giày mình ra, trèo qua vòng bảo vệ của bờ sông, vừa thả người là nhảy xuống.

"Triệu Dịch Kiệt, anh đâu rồi?"

Nước sông tháng hai lạnh lẽo tận xương, cô lạnh đến mức run hết người, khua nước ở bốn phía, không ngừng hét lớn: "Triệu Dịch Kiệt, anh đâu rồi, tôi tới cứu anh đây..."

Nhờ có ngọn đèn mờ nhạt ven đường, cô thấy mặt nước bên phải mình đã nổi lên một ít bọt nước, hai mắt sáng lên, lập tức bơi qua đó...

"Triệu Dịch Kiệt, anh cố lên!"

Trong một khắc sinh tử này, hai tay cô ôm lấy thắt lưng anh ta.

Trần Tử Huyên cắn chặt răng, dùng hết toàn lực để kéo anh ta, bơi về phía bờ sông.

Mặt nước nhấp nhô một làn sóng, cô lo lắng dùng hết sức kéo anh ta lên bờ, sợ hãi vuốt mặt anh ta: "Tỉnh, tỉnh! Triệu Dịch Kiệt, anh mau tỉnh đi, đừng dọa tôi!"

Khuôn mặt Triệu Dịch Kiệt vẫn tái nhợt không còn chút máu, nhắm chặt mắt, không hề có phản ứng gì.

Hốc mắt Trần Tử Huyên vô cùng đỏ, người ngâm dưới nước sông bị gió đêm thổi cho lạnh run. Cô run rẩy, hai tay không ngừng ép tim cho Triệu Dịch Kiệt, cứ đè lồng ngực anh ta từng cái một.

"Triệu Dịch Kiệt, tỉnh lại, nhanh tỉnh lại đi!" Nhỡ anh ta chết thật, cô phải làm sao đây?

Cô vừa vừa nóng lòng la lên, tay phải vừa nâng cằm anh ta dậy, cúi đầu hô hấp nhân tạo cho anh ta.

Chẳng mấy chốc, người đàn ông phía dưới ho lên vài cái, hộc ra một hớp nước sông.

Triệu Dịch Kiệt mở to mắt, tầm mắt mơ hồ nhìn thấy người phụ nữ ở phía trước mình. Yết hầu bị hao tổn, tiếng nói của Triệu Dịch Kiệt càng khàn đi, anh ta gọi tên của cô: "Trần Tử Huyên..."

Thấy anh ta tỉnh lại, Trần Tử Huyên lập tức kích động đến mức sắp khóc. Cô thực sự đã nghĩ mình vô tình giết anh ta rồi.

Bỗng nhiên người đàn ông bên dưới nhìn cô với biểu cảm hốc mắt rưng rưng kích động, không hiểu sao trong lòng lại có một chút cảm tình khó hiểu.

Dù ban nãy rơi xuống sông, Triệu Dịch Kiệt đã ngất xỉu, nhưng anh ta vẫn có thể cảm nhận được sức lực vội vàng của cô, cả sự lo lắng cấp bách rõ ràng đó nữa. Nó còn khiến lòng người rung động hơn dáng vẻ nũng nịu vờ vĩnh của bất kỳ người phụ nữ nào khác.

"Tử Huyên, trước kia là lỗi của anh. Anh sai rồi, anh thật sự sai rồi! Lúc trước là mẹ anh ép anh cưới em, anh kết hôn với em ba năm, trước nay chưa từng nhìn em một cái cho đàng hoàng. Anh thật sự đáng chết..."1

Cô bỗng nhiên bị Triệu Dịch Kiệt đưa tay ôm vào trong lòng, xiết thật chặt.

Quần áo cả hai ướt đẫm, nước sông là lạnh lẽo, gió đêm cũng lạnh lẽo, nhưng khi họ dựa vào một chỗ với nhau, cơ thể cả hai đều vô cùng nóng bỏng.

"Tử Huyên, trong thời gian anh kết hôn với em, anh thật sự không có ngoại tình... Trương Thiến Thiến chỉ là đột nhiên xuất hiện vào hai tháng trước, dẫn theo một đứa bé. Cô ta là bạn gái trước của anh, lúc đó anh không biết cô ta có thai rồi ra nước ngoài. Cô ta trở về đột ngột, anh mới phải..."1

"Anh xin lỗi em, em cho anh một cơ hội nữa được không? Anh sẽ chăm sóc em thật tốt, anh thật sự có thể không quan tâm chuyện em đã bị ép buộc..."

Trần Tử Huyên có hơi không phản ứng lại kịp. Cô vội vã nhảy xuống sông cứu người, sợ đến mức hoang mang lo lắng, nhưng khi cơ thể lẫn đầu óc lạnh lẽo kia bị anh ta đột ngột ôm chặt như vậy, trái lại cô đã không còn sức để đẩy ra.

Giọng nói của Triệu Dịch Kiệt cứ luôn quanh quẩn bên tai cô, anh ta chưa bao giờ thổ lộ với cô dịu dàng như thế này.

Nếu nói là ba năm trước, anh ta đã bị ép cưới cô, những lời ngon tiếng ngọt từng có là giả, vậy những lời cô nghe hiện tại này lại chân thành hơn một phần.

Nhưng mà lời này hơi lạ đấy...

"Anh nói bị ép buộc cái gì?"

Trần Tử Huyên nhíu chặt đôi mày đẹp, giãy dụa đẩy anh ta ra. Dưới màn đêm yên tĩnh cạnh bờ sông, đôi ngươi cô lập tức trở nên trong trẻo.

"Triệu Dịch Kiệt, anh vừa nói ai bị ép buộc?" Cô khăng khăng hỏi lời quan trọng nhất.

Triệu Dịch Kiệt đã uống mấy ngụm nước sông, nhưng thể trạng đàn ông khôi phục nhanh hơn nhiều. Anh ta nhoài người dậy, nhìn chăm chú vào mắt cô như mang theo thứ tình cảm nào sâu đậm lắm: "Tử Huyên, anh sẽ không để ý những chuyện đó, dù hôm đó em có bị bao nhiêu đàn ông..."

"Tôi hỏi anh, rốt cuộc anh đang nói về chuyện gì?" Bỗng nhiên đầu óc Trần Tử Huyên nư nổ vang, cô cao giọng hỏi to.

Triệu Dịch Kiệt nhìn sự chấp nhất khác thường trong đôi mắt trong trẻo kia của cô: "Chuyến du lịch tốt nghiệp trung học của em..."

Du lịch tốt nghiệp trung học..

Toàn thân Trần Tử Huyên hơi sợ hãi, cô nhìn anh ta bằng ánh mắt rối rắm, phức tạp, đáy mắt có phần mê man, một chút khó hiểu, rồi cả không tin.

"Anh nói hôm tôi đi du lịch tốt nghiệp trung học bị đám cướp kia làm nhục?" Biểu cảm cô có phần mê mang, thì thào hỏi nhỏ.

Triệu Dịch Kiệt cúi đầu, khuôn mặt vừa lúng túng, hối hận, lại áy náy.

Kết hôn ba năm, anh ta cùng sinh hoạt với cô dưới một mái nhà, nguyên nhân anh ta không muốn tiếp cận cô chân chính cũng không phải là ghét cô thật.

Chỉ là, anh ta không quên được lần đó, lần đó Trần Tử Huyên đi du lịch tốt nghiệp trung học, cả người cô toàn vết thương, quần áo bị rách nát... Anh ta cảm thấy cô rất bẩn.

"Tử Huyên, vì cứu anh mà em không cần cả mạng mình, anh thật sự không nên để ý chuyện..."

Anh ta tới gần cô, nhỏ giọng hứa hẹn với cô: "Trương Thiến Thiến chỉ tiếp cận anh vì tiền thôi, anh sẽ xử lý cô ta, em tin tưởng anh lần nữa đi!

Trần Tử Huyên nghe lời hứa hẹn vô cùng dịu dàng đó của anh ta, nhưng trên mặt cô lại chẳng có lấy chút cảm xúc này.

Giống như trong giây phút này, cô không quan tâm anh ta đã ngoại tình... không thèm để ý có đúng là anh ta có con riêng bên ngoài không, cũng không để ý việc Trương Thiến Thiến đoạt mất chồng mình, cả người cô sững ra đó.

"Triệu Dịch Kiệt, anh... thì ra..." Hồi lâu sau, cô mới gian nan mở miệng, tiếng nói đứt quãng.

Triệu Dịch Kiệt nhìn cô, lúc này bỗng anh ta cảm thấy ánh mắt Trần Tử Huyên nhìn mình là ánh mắt xa lạ trước nay anh ta chưa từng thấy.

"Triệu Dịch Kiệt, thì ra người cứu tôi trong lần du lịch tốt nghiệp trung học đó không phải là anh!"

Cô hít sâu một hơi, lớn tiếng chất vấn anh ta, trong lời nói của cô đè nén rất nhiều tình cảm phức tạp.

"Lần gặp nạn trong buổi du lịch tốt nghiệp trung học đó, đã có người đến cứu tôi đúng lúc, tôi cũng không bị đám người xấu kia làm nhục. Không có, không có cái gì hết!" Cô rống lên nói thật to.

Triệu Dịch Kiệt nghe đến đây, cả người cũng giật béng.

Lúc đó khi anh ta đuổi tới hiện trường, tất cả kẻ xấu đã chạy hết rồi. Anh ta chỉ thấy quần áo cô hỗn độn, cho là cô bị làm nhục rồi vứt lại trên triền núi...

"Triệu Dịch Kiệt, anh gạt tôi! Anh nói chính anh đã cứu tôi, anh gạt tôi!"

Cảm xúc của Trần Tử Huyên trở nên kích động, hai tay cô tóm chặt lấy vai áo anh ta, đến các khớp tay cũng trở nên trắng bạch: "Không phải anh, thì ra không phải là anh. Thì ra người cứu tôi ngày đó không phải anh! Vì sao anh muốn gạt tôi?" Cô nói như tự giễu, hoặc như đang nhớ lại cảnh tượng không chịu nổi đã gặp phải lúc đó.

Trần Tử Huyên đẩy mạnh anh ta ra, chậm rãi đứng dậy, biểu cảm trở nên mông lung.

"Là ai, người cứu tôi hôm đó là ai..."

Đôi môi cô đã trắng bệch, cô vẫn thì thào không ngừng đầy cố chấp. Cô không nhớ nổi gương mặt của người đó, nhưng sẽ vĩnh viễn không quên được ngày kia.

Triệu Dịch Kiệt ngồi ở bờ sông dơ bẩn đó, ngẩng đầu lên nhìn cô, bỗng nhiên anh ta như hiểu ra điều gì.

Thì ra ban nãy Trần Tử Huyên liều mạng cứu anh ta như thế, rồi cả những sự quan tâm và ẩn nhẫn mấy năm nay của cô, đều là vì cô nhầm năm đó chính anh ta đã cứu cô.

Triệu Dịch Kiệt không biết phải diễn tả tâm trạng của mình như thế nào, buồn cười thật, cứ như bị trời cao đùa giỡn vậy.

Khi anh ta hiểu được cái gì là sự nghiêm túc, cái gì là cảm động trong thời khắc sinh tử, thì anh ta đã không còn tư cách nữa rồi.

Bởi lẽ, người cứu cô năm đó không phải anh ta. Hôm đó anh ta chỉ thuận miệng nhận vơ mà thôi.

Rốt cuộc là ai yêu ai trước, là ai thiếu ai...

Lúc này đã có rất nhiều người vây xem bên cạnh bờ sông, có người báo cho cảnh sát. Chẳng mấy chốc, xe cấp cứu cũng đã tới.

Khi bác sĩ tới bên cạnh Trần Tử Huyên hỏi tình trạng cơ thể cô, Trần Tử Huyên nhìn người đó, ánh mắt như xuất hiện một chút ảo ảnh. Có thể là do cảm lạnh, hoặc tinh thần bị đả kích, mà trước mắt cô tối sầm, cơ thể trở nên yếu ớt.

Cả người Trần Tử Huyên nóng khủng khiếp. Nước sông tháng hai lạnh đến tận xương tủy, nhất là ban đêm. Lý do cô cố hết như vậy, thật ra cũng là vì cô nhớ rõ chuyện mình đã từng gặp đó.

Cô được đưa vào bệnh viện, sốt cao khiến cô mụ mẫm người.

Cô đã mơ rất nhiều giấc mơ, mơ thấy cảnh tượng đáng sợ của việc tìm thấy đường sống trong hiểm cảnh từ lần du lịch tốt nghiệp trung học đó, thứ đã trở thành ác mộng lớn nhất đời cô.

Mà ngay lúc cô đang hôn mê, Trần Tử Huyên không biết, cô đã trở thành nhân vật nổi tiếng trên internet.

"Nữ anh hùng siêu cấp không sợ sông lạnh, phi người xuống cứu nam đẹp trai..."

"Người đẹp rưng rưng ôm hôn thắm thiết, chân thành lay tỉnh chồng mình..."

"Nếu có thể liều lĩnh như vậy, chắc chắn là yêu đến xương cốt..."

Một đống video cường điệu trên internet xuất hiện, bên dưới chính là màn Trần Tử Huyên nhảy xuống sông cứu Triệu Dịch Kiệt.

Tất cả những bài đăng này đều là do những cư dân mạng đi ngang qua bờ sông chụp lại được. Có một số là quay lúc cô mới nhảy xuống sông, một ít lại quay cảnh cô vội vã hô hấp nhân tạo cho Triệu Dịch Kiệt.

Với đủ loại bình luận, suy đoán, chẳng bao lâu sau, nó lập tức lên hot search.

Quảng cáo
Trước /490 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Bảo Ta Chủ Nhân

Copyright © 2022 - MTruyện.net