Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nguyễn Ngọc Hoàn không nán lại quá lâu, nói xong thì xoay người nhanh chóng rời đi.
Triệu Dịch Kiệt nhìn theo bóng lưng mẹ mình, vẻ mặt trở nên suy tư.
"Dịch Kiệt, hình như mẹ của anh không chịu chấp nhận em và con của tụi mình..." Trương Thiến Thiến vẫn luôn trốn trong góc nghe lén bọn họ nói chuyện, lúc này mới lo âu đứng lên.
Cô ta làm nũng mà kéo cánh tay Triệu Dịch Kiệt, vẻ mặt tủi thân khóc khẽ: “Dịch Kiệt, em biết anh đã kết hôn rồi, em không nên về nước quấy rầy anh, nhưng mà con gái mình từ nhỏ không có bố, nó luôn bị người ta cười nhạo là con hoang..."1
"Ai dám nói con gái anh là con hoang!" Triệu Dịch Kiệt an ủi mà ôm bả vai cô ta.
"Anh nhất định sẽ ly hôn với Trần Tử Huyên, cho anh thêm một chút thời gian..."
Triệu Dịch Kiệt dịu dàng nói nhỏ với Trương Thiến Thiến, sau đó thì cùng nhau vào phòng bệnh nhi đồng thăm con gái. Đứa nhỏ không có gãy xương, nhưng trên cánh tay bị bầm tím một mảng lớn. Trương Thiến Thiến nói cảm thấy lo lắng nên muốn con bé ở lại nằm viện một đêm.
"Dịch Kiệt, ngày mai anh còn phải đi làm, anh đi về nghỉ ngơi trước đi, một mình em ở lại chăm con là được rồi." Trương Thiến Thiến mang dáng vẻ vợ hiền mà khuyên anh ta rời đi.1
Triệu Dịch Kiệt nhìn về phía cô ta, đáy mắt dâng lên một tia dịu dàng.
"Thiến Thiến, em lương thiện như vậy, mấy năm nay em mang theo đứa nhỏ chịu khổ ở nước ngoài, anh có mua một căn nhà ở thành Đông cho em, có tìm một bảo mẫu, ngày mai anh và em với con mình cùng đi..."1
Trương Thiến Thiến nghe anh ta nói có mua cho mình một căn nhà thì hai má ửng đỏ lên: “Dịch Kiệt, rốt cục gia đình ba người chúng ta cũng có thể sinh hoạt với nhau, em không muốn lén lút làm người thứ ba nữa..."1
Triệu Dịch Kiệt thấy dáng vẻ thẹn thùng của cô ta, ánh mắt dừng lại trên bộ ngực nở nang đầy đặn đó, anh ta cúi đầu xuống hôn cô ta thật sâu.
"Đừng ghen, ngay cả chạm vào người phụ nữ Trần Tử Huyên kia thôi mà anh cũng thấy ghê tởm, anh sẽ nhanh chóng ly hôn với cô ta."
Khi đàn ông dùng nửa người dưới để suy nghĩ thì luôn nói mấy lời ngon tiếng ngọt, Triệu Dịch Kiệt triền miên hôn nồng nhiệt một hồi với cô ta ở hành lang bệnh viện rồi mới rời đi.
Trương Thiến Thiến mang ý cười đưa mắt nhìn anh ta đi xa.
Mãi đến khi Triệu Dịch Kiệt biến mất khỏi tầm mắt, cô ta lại đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Trương Thiến Thiến lập tức lấy chiếc điện thoại trong túi ra, gọi vào một dãy số, lạnh lùng mà ra lệnh: “Gửi đoạn video anh và Trần Tử Huyên lên giường cho tôi!"1
"Thứ vô dụng, tôi cho các anh nhiều tiền như vậy, ngủ với một con đàn bà thôi mà cũng không làm được!"
Trương Thiến Thiến cầm điện thoại đi về hướng ban công trống trải, sắc mặt hung ác nham hiểm khó coi, cô rống to vào di động.
"Anh nói phòng bị người khác chiếm, sao có chuyện này được, tôi đã dặn dò quản lý của câu lạc bộ rồi, ai có bản lĩnh giành căn phòng mà tôi đặt trước..."
Người bên kia điện thoại giải thích một hồi: “Trương Thiến Thiến, đối phương mang theo tám vệ sĩ đến đây, tổng giám đốc câu lạc bộ tự mình đi ra tiếp đón anh ta, tôi cũng không dám trêu chọc người như vậy..."
"Rốt cuộc anh ta là ai!" Trương Thiến Thiến tức giận đến rống to.1
Kế hoạch ban đầu là muốn quay đoạn clip Trần Tử Huyên ăn nằm với người đàn ông khác, như vậy thì có thể làm Trần Tử Huyên thân bại danh liệt rồi cút ra khỏi nhà họ Triệu, nhưng giữa đường lại xuất hiện một kỳ đàn cản mũi.
"Người của câu lạc bộ không dám để lộ, nhưng tôi tra được, người đàn ông kia họ Nguyễn..."
Trương Thiến Thiến nghe thấy đầu bên kia điện thoại truyền đến câu trả lời, sắc mặt cô ta lập tức thay đổi.
Họ Nguyễn...
"Nguyễn Chi Vũ!"
"Nguyễn Chi Vũ, cái thằng hỗn hào này, bây giờ mới biết trở về!"
Trên sô pha giữa phòng khách rộng lớn có một ông lão sắc mặt uy nghiêm đang ngồi, ông mặc một bộ áo sam màu đen thêu chỉ vàng, dựng thẳng cây gậy chống, ông tức giận gào thét mắng cháu trai mình.
Chừng năm giờ sáng, Nguyễn Chi Vũ mới chạy về nhà họ Nguyễn từ câu lạc bộ.
Nguyễn Chi Vũ liếc mắt nhìn ông nội đã nhiều năm không gặp đang ngồi trên ghế sô pha, nhưng lại không trả lời ông lão, chỉ sải đôi chân dài đi thẳng lên phòng làm việc ở lầu hai.
"Thằng cháu oan nghiệt, đứng lại cho ông, có nghe không!" Ông cụ Nguyễn tức giận đến đen mặt.
"Cậu Chi Vũ, cụ ông nghe nói tối hôm qua cậu trở về nước, nên vẫn ở nhà chờ cậu đấy."
Lão quản gia đứng một bên chậm rãi mở miệng, nụ cười hiện ra trên mặt: “Thiếu gia, nhiều năm không gặp rồi, trông cậu càng ngày càng điển trai bảnh bao..."
Nguyễn Chi Vũ khẽ dạ một tiếng với lão quản gia, sau đó chuyển tầm mắt qua, đánh giá ông nội đang ngồi trên ghế sô pha.
Tính thần của ông nội anh rất phấn chấn, nhưng hiện giờ sắc mặt đã đen thành đáy nồi.
"Cháu có chuyện quan trọng..." Anh lạnh nhạt mở miệng, nói xong thì trực tiếp sải bước đi về hướng cầu thang.
Có chuyện quan trọng, cho nên không phản ứng ông nội mình.
Ông cụ Nguyễn nhìn anh chằm chằm, cực kỳ tức giận, nhưng cũng biết rõ tính cách lạnh nhạt của cháu mình, ông đành rống to với bóng dáng của anh: “Tối mai bảy giờ đến khách sạn Qua Đăng để xem mắt..."
"Không đi."