Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Nhanh như vậy ạ?” Diệp Vãn Ninh không ngờ chuyện.
tháng trước vừa đưa ra, tháng này đã bắt đầu chấp hành.
“Bắt buộc phải tóm lấy cơ hội này, bây giờ ngoại trừ cái cô Lạc Vận Nhi kia, không còn có người mẫu nào có thể lung lay địa vị của em, vì thế phải nhanh chóng đánh bóng danh tiếng của em ở thành phố T.
Rất nhiều quản lý cao cấp liên tiếp mở cuộc họp là vì chuyện này.
“Em biết rồi ạ, em đi vào phòng hóa trang chuẩn bị trước đây ạ.
“Ninh Y” Kỷ Trình Tân lập tức gọi tên cô lại.
“Ừ?” Diệp Vãn Ninh quay đầu mỉm cười với Kỷ Trình
Tân, “Sao thế?” “Nhớ lời tớ nói với cậu, lương thiện có lúc không phải là chuyện tốt.” Cô rất thông minh, rất nhanh trí, chính vì cô quá hiền lành, mới để cho Lạc Vận Nhi chớp lấy cơ hội hết lần này đến lần khác! Kỷ Trình Tân không kìm được nhắc nhở cô, hy vọng cô có thể duy trì sự cảnh giác.
“Tớ nhớ rồi.” Diệp Vãn Ninh giơ tay chỉ vào cái đầu nhỏ của mình, cười với Kỷ Trình Tân, “Tớ sẽ không quên lời cậu nói đâu, cám ơn cậu, Trình Tân “Hana” Chị Ni gọi trợ lý đến, khoảnh khắc Hana nhìn thấy Diệp Vãn Ninh, lập tức khóc lớn lên...!"Chị Ninh Y!” Hana nước mắt giàn giụa nhìn Diệp Văn Ninh, “Cuối cùng chị cũng đã về rồi, đều do Hana không tốt, lần sau sẽ không để chị Ninh Y một mình ở lại nơi nguy hiểm nữa!” "Không phải lỗi của em, là chị khăng khăng đòi ở lại đó, đừng khóc nữa...!không sao đâu, không phải chị đã lành lặn trở về rồi à?” “May mà chị yên ổn trở về, nếu không chị Ni và cậu Kỷ sẽ xé xác em thành tám mảnh!” Hana khóc thút thít, cô lo lằng cho Diệp Vãn Ninh một đêm, may mà tất cả đều bình an vô sự! “Được rồi được rồi, chị không sao, họ sẽ không xé xác em thành tám mảnh đầu, đừng lo lắng, chúng ta đi đến phòng hóa trang trước đi, lát nữa còn có lịch trình phải làm đấy!” Diệp Văn Ninh chuyền khăn giấy cho Hana, để Hana lau đi nước mắt nước mũi tèm lem.
Hana gật nhẹ đầu, cùng đi thang máy với Diệp Vãn Ninh lên lầu hóa trang.
Anh luôn cảm thấy có một người...!có một người ôm chặt lấy anh, có một người luôn bị anh nằm chặt tay, có một người nói cô sẽ không rời đi...!anh lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia.
Lục Thừa Tiêu bỗng giật mình tỉnh lại, đôi mắt sâu thẳm lập tức quét một vòng khung cảnh xung quanh, cảnh giác giống như một con báo săn mồi.
“Cậu chủ!” Burakku nhìn thấy Lục Thừa Tiêu đã tỉnh, nhanh chóng bước lên trước, “Cậu chủ, anh tỉnh rồi à!” “Cô ấy đâu?!” Đây là câu đầu tiên sau khi Lục Thừa
Tiêu tỉnh lại, anh nhớ anh đã nhìn thấy cô...!cũng nhớ mình đã hôn cô, nhưng bây giờ tại sao lại không nhìn thấy cô ấy đâu?!
Burakku hơi sững sờ, sau đó lập tức giả vờ như không biết gì, bởi vì anh đã đồng ý với thiếu phu nhân, tuyệt đối không thể tiết lộ chuyện cô đã đến đây!
Burakku chỉ có thể tiếp tục nói dối lừa gạt cậu chủ, anh cũng bất đắc dĩ mà! “Cậu chủ, anh đang nói gì thế? Ở đây làm gì có người? Nguyên một đêm này đều là bọn em thay phiên nhau canh gác mà!” “Cô ấy đâu? Anh đã nhìn thấy cô ấy...!cô ấy đâu!” Lục Thừa Tiêu lặp lại câu này nhiều lần, không ngừng dò hỏi Burakku.
“Không có ai a, cậu chủ, hay là anh nằm mơ? Ở đây làm gì có người...!chắc anh nhớ lầm rồi.
Burakku lại trả lời tiếp, nhấn mạnh là anh đã nhìn nhầm! Muốn phủ nhận ý của Lục Thừa Tiêu!.