Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên TruyệnApp.
**********
Chương 233 CÔ LỪA TÔI, CÔ LỢI DỤNG TÔI!
Trần Lạc Du kéo căng tóc cô ra sau, hung ác nhìn cô: “Cô cảm thấy bây giờ còn có ai đến che chở cho cô không? Hahahaha! Không có ai bảo vệ, bây giờ cô chỉ một thân một mình! Bốp bốp bốp..
“Cô...!Diệp Vãn Ninh cắn chặt môi dưới, không mảy may lo sợ nhìn Trần Lạc Du chăm chú.
“Hahahaha..” Trần Lạc Du lại cường như điên dại, không ngừng đấm đá Diệp Vãn Ninh...!“Bảo cô ta dừng tay!” Triệu Đào quả thực không nhìn nổi nữa!
Lạc Vận Nhi ra hiệu tay, mấy tên lực lưỡng lại đi xuống lâu.
“Cô Trần, nên dừng tay rồi.
“Dừng tay? Tôi còn chưa đánh đủ đâu!” Trần Lạc Du muốn đạp lên người Diệp Vãn Ninh lần nữa, nhưng bị mấy người đàn ông ngăn lại, mấy gã vạm vỡ lập tức khống chế cô ta! “Cô Trần, nếu cô không chịu dừng tay, đừng trách chúng tôi không khách sáo!” “Anh..” Trần Lạc Du chỉ đành phẫn hận không ra tay nữa.
Tên đàn ông lực lưỡng giao một bao thuốc bột vào trong tay Trần Lạc Du, “Cô Trần, nếu cô đã căm hận cô ta như thế, vậy hãy để cô bắt cô ta uống gói thuốc bột này đi.” “Đây là cái gì?” “Không phải cô hy vọng cô ta sẽ biến thành bộ dạng hoa vùi liễu dập à?”
Trần Lạc Du lập tức cười lên, “Vui lòng cống hiến!” Liền sau đó, mấy tên vạm vỡ lập tức trói chặt Diệp Văn Ninh, rồi bóp cái miệng nhỏ của cô mở ra...!“Không.
Bọn họ rốt cuộc muốn cho cô ăn cái gì? Cho dù cô có giãy giụa thế nào, đều không có cách địch lại được mấy tên cao to vạm vỡ đó, Trần Lạc Du đổ bột thuốc vào trong miệng cô, cô liều mạng muốn nhổ ra ngoài, nhưng mấy gã đàn ông lại cưỡng ép cô nuốt xuống! “Ninh Y, bây giờ cô đúng là đã xong đời rồi, hahaha!”
Trần Lạc Du cười cuồng vọng tột cùng.
“Các người rốt cuộc đã cho tôi ăn gì?” “Cô còn chưa rõ à?” Trần Lạc Du bắt chéo hai tay trước ngực, kiêu ngạo nhìn Diệp Văn Ninh, “Cũng không hề gì, rất nhanh cô sẽ rõ thôi...!“Cô...!Cô cảm thấy một trận choáng váng, liền sau đó toàn thân khô nóng khó nhẫn nhịn.
“Cô Trần, chủ nhân mời cô đi lên” “Tôi biết rồi.” Trần Lạc Du hừ lạnh một tiếng, còn không quên giương tay tát cho Diệp Văn Ninh một cái bạt tai, “Đợi chút nữa thôi cô phải hưởng thụ hết mình nhé!”
Trần Lạc Du vui mừng hớn hở đi thẳng lên lầu hai, “Cô Trần, mời đi bên này” Trần Lạc Du khẽ gật đầu, sau đó đi theo mấy tên lực lưỡng tiến vào bên trong một căn phòng rách nát ở bên cạnh.
“Vất vả rồi, chị Lạc Du.
Lạc Vận Nhi lập tức tỏ thái độ thân thiện, “Tay đánh đỏ lên hết rồi, nghỉ một lát nhé"
Lạc Vận Nhi đánh mắt ra hiệu với tên tay sai vạm vỡ, gã đàn ông lập tức chuyền một ly nước đến trước mặt Trần Lạc Du.
Trần Lạc Du thực sự cảm thấy khát, vừa nãy còn không cảm thấy, cô ta bưng ly nước lên uống ừng ực mấy ngụm liền, rồi đặt lại chiếc ly thủy tinh lên mặt bàn.
“Tại sao không để chị rạch mặt cô ta?" Trần Lạc Du nghĩ đến đấy, trong lòng vẫn thấy phẫn nộ bất bình! “Em đã để chị đánh cô ta nhiều lần thế rồi, bây giờ chị cũng nên xả hận rồi chứ.
Hơn nữa để cô ta biến mất trong thế giới người mẫu, chẳng nhẽ còn chưa đủ à?" “Ý của em là...!“Em sẽ đưa cô ta đến khách sạn làm công chúa" “Thật à?” Trần Lạc Du lập tức cười mấy tiếng, “Em không lừa chị chứ?" Cô ta nửa tin nửa ngờ.
“Chị nghĩ em có cần phải lừa chị không? Chị hận cô ta, em cũng không thích ả, bây giờ...!em chỉ làm điều em nên làm.
“Được, vậy chị tin em!” Trần Lạc Du đứng dậy khỏi ghế, bỗng nhiên cô ta cảm thấy trời đất xoay chuyển, liền sau đó ngã nhào xuống đất, mấy tên vạm vỡ ở phía sau nhanh chóng dìu Trần Lạc Du.
“Đúng là đồ đàn bà ngu xuẩn” Lạc Vận Nhi cười âm hiểm dị thường.
Trần Lạc Du giơ tay chỉ vào cô ta, “Cô...!cô...!cô làm gì tôi...” “Bỏ thuốc" Lạc Vận Nhi cười lạnh tiếp lời, “Đúng là đủ ngu ngốc! Cô nghĩ là vô duyên vô cớ tôi sẽ giúp cô?"
Trần Lạc Du không nói gì, liền ngất lịm đi...!
Đợi đến lúc Trần Lạc Du tỉnh lại, cũng là bị chậu nước lạnh băng hắt lên người mới tỉnh dậy! “Khụ khụ.” Cô ta họ mấy hơi, mở đôi mắt nặng nề, “Lạc Vận Nhi...!tại sao cô, cô phải làm vậy với tôi?” “Muốn trách thì trách cô quá ngu.
Cô ta giơ tay nắm chặt hàm dưới Trần Lạc Du, “Sao cô có thể ngu như vậy? Bị lừa một lần còn chưa đủ, bây giờ còn muốn bị lừa lần hai?"
Trần Lạc Du toàn thân xụi lơ vô lực căn bản không đủ sức để kháng cự, chỉ có thể giơ tay tóm lấy tay Lạc Vận
Nhi, “Lời này của cô có ý gì? Cô, nói...!nói rõ...!“Được thôi, dù gì tôi cũng sẽ không giữ lại cô, cũng nên để cho cô chết một cách rõ ràng” Lạc Vận Nhi cười lạnh mấy tiếng, tách cái tay đang giữ của cô ta ra.
“Cô...!cô rốt cuộc có ý gì!” “Cô tưởng là những tấm hình đó thực sự do Ninh Y tung ra à? Cô ta chỉ là nhìn thấy cô bắt nạt Vưu Mỹ, không nhìn nổi nữa mới dùng những tấm hình đó cảnh cáo cô, mà tôi mới là người bán những bức ảnh đó cho giới truyền thông với giá cao.
“Là...!là cô.” Trần Lạc Du sao cũng không ngờ được sẽ bị Lạc Vận Nhi chơi đùa trong lòng bàn tay! “Đúng, chính là tôi, khiến cô thân bại danh liệt, đối với tôi mà nói, cũng là trừ khử đi một hòn đá ngáng chân!” “Cô mới là đồ đĩ điểm! Cô lừa tôi, cô lợi dụng tôi!” “Hahaha, im miệng cô lại, nếu không tôi sẽ đánh nát nó đấy!” Lạc Vận Nhi cười lạnh, sau đó ra hiệu tay, “Lên!” “Các người...!các người muốn làm gì?” Trần Lạc Du cả người yếu ớt không có sức lực, ngã trong vũng nước rét căm, nhìn mấy tên lực lưỡng đang nhào về phía cô...!“Không...!đừng mà...!Chỉ nghe thấy âm thanh quần áo bị xé rách...!Trần Lạc Du biết...!cô ta trốn không thoát...!Lạc Vận Nhi nhìn Trần Lạc Du lúc này, cười lạnh vài tiếng: “Đúng là không tự lượng sức mình, sau khi các anh kết thúc, thì nhốt cô ta và Ninh Y lại với nhau.
“Vâng” Mấy tên vạm vỡ trả lời xong, vội vã dời tiêu điểm lên người Trần Lạc Du.
“A...!không...!Bất luận cô ta có la hét thảm thiết thế nào, đều không có ai đến cứu cô ta, tất cả đều là cô ta tự làm tự chịu...!Lạc Vận Nhi khép cửa phòng lại, vỗ vỗ tay giống như vừa giải quyết xong một chuyện vướng tay vướng chân.
Nhìn Triệu Đào đứng ở trước cửa đã chờ đợi từ lâu, cô ta mới mở miệng nói: “Đợi đến trời tối, anh lại mang Ninh Y rời đi, bây giờ chưa phải lúc.
“Tôi biết rồi.” Triệu Đào biết sự khích lệ của Lạc Vận Nhi, anh ta đã chờ lâu như vậy rồi, chỉ là mấy tiếng đồng hồ thôi cũng không kiềm chế được, vậy cũng có phần quá kém cỏi!.