Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
**********
Thím Lý không yên tâm lắc đầu, bộ dạng này bây giờ của cô nào có giống đỡ nhiều rồi chứ? Thím Lý quay đầu dặn dò người giúp việc bên cạnh:
- Mẫn Mẫn, đi dặn dò nhà bếp chuẩn bị một ít đồ ăn sáng thanh đạm, cô chủ cần phải ăn.
- Vâng, tôi đi dặn ngay.
Mẫn Mẫn bước nhanh về phía nhà bếp đằng sau.
- Cô chủ, tại sao cô không nói rõ với cậu chủ?
Thím Lý đỡ Diệp Vãn Ninh yếu ớt đi từng bước từng bước lên tầng.
- Không thể nói với anh ta, tuyệt đối không thể nói!
Thím Lý có chút thương Diệp Vấn Ninh:
- Cô chủ, cô chịu đựng thế này...!Chịu đựng lời nói của cậu chủ vừa rồi làm tổn thương cô sâu sắc? Cô nên giải thích với cậu ấy!
Diệp Vãn Ninh liền lắc đầu, giải thích:
- Không được, nếu nói với anh ta, anh ta sẽ chút giận nên Lục Lục, Lục Lục từng là con mèo hoang, tôi không thể để nó lưu lạc bên ngoài lần nữa, bây giờ tôi đang mang thai đứa con của anh ta, còn có sự bảo vệ của bà nội, anh ta sẽ không làm gì tôi...!Mấy lời nói đó tôi đều có thể chịu đựng được, nhưng Lục Lục chỉ là con vật nhỏ không hiểu điều gì, thím Lý, bà ở nhà này rất có tiếng nói, thím Lý, coi như tôi xin bà, cầu xin bà, nhờ mọi người đừng đem chuyện hôm nay Lục Lục xông vào rừng trúc nói với anh ta, được không?
Nhìn đôi mắt ngấn lệ của cô, thấy cô kiên quyết như vậy, thím Lý cũng không nhẫn tâm từ chối lời cầu xin của Diệp Vãn Ninh, chỉ đành gật đầu:
- Được, được, thím Lý tý nữa sẽ đi nói với mọi người, sẽ không ai đem chuyện Lục Lục Xông vào rừng trúc nói ra, cô yên tâm.
- Cảm ơn bà, thím Lý, tôi muốn nghỉ ngơi một lát.
Cô rất mệt cũng rất đau, cơ thể mang thai mệt mỏi, chỗ đau là trong tim...
- Được, nghỉ ngơi một lát, tỉnh lại ăn chút đồ thanh đạm, nếu không cơ thể sẽ không chịu được.
- Vâng.
Diệp Vấn Ninh ngoan ngoãn gật đầu:
- Chuyện hôm nay cũng không được để bà nội biết.
- Được, thím Lý đồng ý với cô, những điều này đều giúp cô giải quyết ổn thỏa, việc gấp rút bây giờ của cô, chính là mau chóng nghỉ ngơi thật tốt, nhìn sắc mặt cô trắng bệch như vậy, thím Lý rất lo!
Diệp Vãn Ninh kéo chăn gật gật đầu, cô cần nghỉ ngơi thật tốt, bởi vì cô thực sự rất mệt mỏi.
Thím Lý trước giờ không ngờ rằng cô chủ lại là người lương thiện như vậy, cô không muốn cậu chủ trút giận lên một con vật nhỏ bé đáng thương, càng không muốn làm bà chủ lo lắng:
- Hy vọng cậu chủ có thể hiểu ra, có thể hủy bỏ vùng cấm đó.
Thím Lý biết rất rõ, vùng cấm đó chỉ cần một ngày vẫn còn tồn tại, thì chứng.
tỏ tình yêu của cậu chủ đối với cô gái đó vẫn còn tồn tại.
Diệp Vấn Ninh không biết nơi đó rốt cuộc vì ai mà xây lên, vì ai mà giữ gìn, vì ai mà ngăn cấm, nhưng người phụ nữ xinh đẹp đó thực sự rất hạnh phúc, bởi vì Lục Thừa Tiêu thực sự thích cô ấy...!Không như cô, chỉ là một cái máy đẻ thuê...!Không, chính xác mà nói là một người phụ nữ còn không bằng cái máy...
- Cô chủ, cô nghỉ ngơi cho khỏe đi.
Thím Lý chỉnh chăn cho Diệp Vãn Ninh xong, quay người cẩn thận khép cửa phòng ngủ chính đi ra.
Đến khi cửa phòng bị đóng lại Diệp Vãn Ninh khóc thầm không thành tiếng...!Cô dùng tay bịt miệng âm thầm khóc nức nở....
Cô lấy điện thoại, người có thể ôm lấy cô khi đang đau khổ chỉ có một mình Nghi Tâm...
- Nghị Tâm...
Điện thoại vừa nhấp nháy, Hạ Nghi Tâm liền nghe thấy tiếng nức nở của cô.
- Sao thế? Vãn Ninh, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại khóc rồi?
- Mình.....
Diệp Vãn Ninh khóc không thành tiếng
- Cậu đợi mình chút.
Nghe thấy tiếng khóc của cô, Hạ Nghi Tâm có chút lo lắng:
- Trước tiên cậu hít sâu đã, tuyệt đối đừng kích động, có chuyện gì đợi đợi mình đến rồi nói, bây giờ cậu đang ở chỗ Lục Thừa Tiêu à? Mình qua đó ngay!
Hạ Nghi Tâm lo lắng bệnh hen suyễn của Diệp Vãn Ninh lại tái phát, cô kích động như vậy, nguy hiểm cho cả cô và đứa trẻ!.