Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
” Mẹ huhu , tiểu Nam sợ ! hức ! tiểu Nam sợ lắm ” tiểu Nam rời ngồi dậy ôm cổ cô
” Không sao , không sao rồi ” cô ôm chặt tiểu Nam
” Thiếu gia , ngài không sao chứ , tay ngài hình như bị trật rồi ” vệ sĩ đỡ anh đứng dậy
” Không sao ”
” Mẹ , mẹ ! bà ấy! bà ấy bắt con cho thú dữ ăn thịt ” tiểu Nam thút thít nói với cô
” Không , không có đâu tiểu Nam , mẹ sẽ bảo vệ con , mẹ không cho ai bắt con đâu “
” Không , không có đâu tiểu Nam , mẹ sẽ bảo vệ con , mẹ không cho ai bắt con đâu ”
” Mẹ , con sợ lắm ”
Đông Phương Thiên Nhật cảm thấy nhẹ lòng khi tiểu Nam bình an , nếu thằng bé có vấn đề gì thì anh không biết phải đối mặt với Tăng Khả Tuệ thế nào ? Không biết phải đối xử với mẹ anh thế nào ? và không biết anh phải dày vò đau khổ như thế nào?
” Tiểu Nam con có bị đau ở đâu không? ” anh đưa mắt xem trên người tiểu Nam
” Không ạ , ba ôm con nên con không có bị sao hết ” cậu rời người Tăng Khả Tuệ ôm lấy Đông Phương Thiên Nhật
” Tiểu Nam chúng ta về nhà thôi ” cô ôm tiểu Nam từ người anh lại
Đông Phương Thiên Nhật nhíu mày nhìn theo bóng lưng của Tăng Khả Tuệ rồi cũng đi theo cô về.
Tăng Khả Tuệ ôm tiểu Nam lướt qua mặt bà Đông Phương , bà nhìn theo mà nước mắt chảy dài , đứa cháu nội tội nghiệp của bà bị chính bà hại thành ra thế này
Tăng Khả Tuệ ôm tiểu Nam lướt qua mặt bà Đông Phương , bà nhìn theo mà nước mắt chảy dài , đứa cháu nội tội nghiệp của bà bị chính bà hại thành ra thế này
” Tiểu Nam ”
” Mẹ về nhà đi , thằng bé đã không sao rồi ” anh nói
” Thiên Nhật con giận mẹ sao? ”
” Phải , con rất giận , suýt chút nữa thằng bé đã bị xe tông rồi , mẹ nghĩ xem có người bà nào giống mẹ không? ”
” Mẹ không biết nó là cháu nội của mẹ ” bà sướt mướt nói
” Được rồi , mẹ về đi , con mong chuyện này sẽ không lặp lại một lần nữa ”
Đông Phương Thiên Nhật nói xong lên xe đi về , anh thật sự không muốn bất hiếu với mẹ mình nhưng anh thật sự rất nóng giận không kiềm chế được lời nói của mình.
Ngồi trên xe Tăng Khả Tuệ luôn ôm chặt lấy tiểu Nam , cô sợ , cô sợ mất tiểu Nam , thằng bé là nguồn sống là tất cả đối với cô.
Đông Phương Thiên Nhật thấy thái độ của Tăng Khả Tuệ thì biết cô vẫn còn đang rất giận , cũng đúng thôi có người mẹ nào tha thứ cho kẻ đã làm con mình sợ hãi nguy hiểm thế này” Cậu cho người điều tra chiếc xe vừa rồi , chiếc xe đó là đang cố tình muốn tông ” anh nói với thứ ký Trình đang ngồi ở phó láy
Thư ký Trình khi nãy đang bù đầu vào công việc quên cả ăn trưa như vậy mà anh cũng gọi đến bắt đi tìm tiểu Nam
” Dạ vâng ” anh não nề nói , vậy là lại tăng ca nữa rồi.
Chiếc xe lăn bánh vào biệt thự Tăng Khả Tuệ đã bế tiểu Nam đi xuống chạy lên trên phòng , Đông Phương Thiên Nhật dự cảm không lành liền đi theo
Tăng Khả Tuệ đặt tiểu Nam lên giường liền lấy vali bỏ quần áo vào trong , trong khi đó sáng cô vừa mới treo lên
” Mẹ à , mẹ làm gì thế ?”
” Chúng ta sẽ về chung cư ở tạm , ngày mai chúng ta sẽ về Mỹ ”
” Còn ba thì sao? ”
” Tiểu Nam ở đây quá nguy hiểm , mẹ không thể để con gặp nguy hiểm được ”
Tiểu Nam nhìn ra cửa thấy Đông Phương Thiên Nhật đang đứng trước phòng , cậu miếu máo với anh
” Ba ”
” Ngoan , con trai thì không được yếu đuối , con về phòng của mình tắm đi ” anh đi sờ vào má của cậu
” Ngoan , con trai thì không được yếu đuối , con về phòng của mình tắm đi ” anh đi sờ vào má của cậu
” Không được ” Tăng Khả Tuệ níu tay tiểu Nam lại
” Mẹ , chúng ta đừng về Mỹ con muốn sống với ba ”
” Tiểu Nam con không nghe lời mẹ sao? không phải trước kia chúng ta sống rất hạnh phúc sao ?”
” Nhưng không có ba ” cậu miếu máo với cô
Tăng Khả Tuệ nhìn con mình mà đau xót , cô biết mình làm vậy là ít kỹ với anh nhưng cô làm mẹ , cô không muốn để con mình sống trong nguy hiểm được .
” Tiểu Nam con không thương mẹ sao? Nếu như hôm nay con gặp vấn đề gì con bảo mẹ làm sao sống đây ” cô bật khóc
” Mẹ , con thương mẹ mà , mẹ đừng khóc nữa , con sẽ theo mẹ về Mỹ ” tiểu Nam thấy cô khóc mà đi xuống giường ôm lấy chân cô
” Khả Tuệ mẹ anh sẽ không làm hại tiểu Nam nữa đâu ” anh nắm tay cô
” Vậy còn người láy chiếc xe đó thì sao? Người đó là cố tình tông tiểu Nam , tôi không thể để con tôi sống trong nguy hiểm được ”
” Anh sẽ cho người bên cạnh tiểu Nam 24/ 24 , sẽ không có nguy hiểm nào nữa đâu ”
” Buông ra đi , sai lầm lớn nhất cuộc đời tôi là về đây , đáng lẽ ra tôi nên ở lại Mỹ như vậy sẽ không gặp anh , sẽ không có nguy hiểm nào xảy ra với con tôi hết ” cô vung tay anh ra
” Khả Tuệ em nói vậy nghe được sao? Tiểu Nam là con anh , anh lí nào để thằng bé gặp nguy hiểm chứ ”
” Không nói nhiều nữa , tôi quyết định rồi ”
” Khả Tuệ , anh xin em đó , em và con ở lại với anh đi được không? Anh không thể sống thiếu hai mẹ con em được ” mắt anh đỏ au lên
” Mẹ , con cũng muốn như bạn bè , có ba và mẹ , con không muốn bị bạn bè trêu chọc là không có ba đâu ” tiểu Nam vừa miếu vừa nói
” Mẹ , con cũng muốn như bạn bè , có ba và mẹ , con không muốn bị bạn bè trêu chọc là không có ba đâu ” tiểu Nam vừa miếu vừa nói
Tăng Khả Tuệ làm sao chịu nỗi với lời nói của hai người đàn ông mà cô yêu nhất đời này , cô xoay người ra ngoài mà bật khóc .
” Mẹ , mẹ đừng khóc nữa , con về Mỹ với mẹ nhưng mẹ cho con về chơi với ba được không? ” tiểu Nam chạy ra đứng trước mặt cô nói
Lời nói của Tiểu Nam như một nhát dao đâm vào trái tim của Tăng Khả Tuệ , dù thằng bé như thế nào cũng vẫn muốn ở bên Đông Phương Thiên Nhật.
Cô ngồi xuống ôm tiểu Nam vào lòng