Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tối hôm đó, cô đã chuẩn bị rất kĩ càng để đi gặp đối tác, ăn mặc có chút gò bó. Mặc dù đi cùng với anh nhưng cô vẫn sợ, bởi vì cái công việc gặp đối tác sau đó xảy ra tình trạng không ngờ đến lại không thiếu. Nhỡ đâu anh bán cô cho người đối tác kia thì sao? Vì lợi ích anh có thể làm bất cứ điều gì thì sao. Cái gì cũng vậy không thể nói trước được điều gì. Cô xuống nhà thì đã thấy anh đỗ xe ở trước chung cư rồi. Anh vẫn như thường ngày, mặc vest nhưng có vẻ anh thả lỏng hơn rất nhiều. Nhưng mà vẫn rất đẹp trai a.
" Cô làm nhanh lên. Tôi chờ cô đúng mười lăm phút. Thời gian đó tôi có thể làm bao nhiêu việc rồi, kí phê duyệt được bao nhiêu dự án..." Anh còn chưa nói hết thì cô đã cắt ngang.
" Thời gian anh nói cái này với tôi thì chúng ta có thể rút ngắn được một quãng đường rồi đó." Không biết từ bao giờ cô cảm thấy anh rất nói nhiều. Nhất là trong vấn đề thời gian anh tính toán rất cặn kẽ chi li. Anh hừ lạnh một cái rồi lái xe đến chỗ hẹn. Nơi bọn họ hẹn nhau là một nhà hàng Nhật Bản, có vẻ có chút cổ kính nhưng lại mang lại cảm giác ấm áp.
" Chút nữa cô biểu hiện cho tốt vào đừng làm tôi thất vọng. Nếu không tháng này cứ chuẩn bị mà trừ lương." Nhắc đến trừ lương là cô bắt đầu nhảy xồn xồn lên.
" Anh đừng có mà ép người quá đáng. Tôi nói cho anh biết không phải tôi thích anh thì có nghĩ là tôi sẽ chịu mọi tính khí của anh nhá. Công ra công tư ra tư, đừng có ép người quá đáng." Cô cứ nói ríu ra ríu rít bên tai anh mặt kệ mặt anh đã rất đen lắm rồi. Chẳng bao lâu đã đến phòng hẹn. Đây là lần đầu tiên cô làm những việc này nên cảm thấy rất hồi hộp cũng chẳng còn cái tâm tình thoải mái như lúc nãy nữa. Cô không kìm được liền nắm chặt tay áo của anh. Anh nhíu mày nhìn cô, sau đó thả ra một câu:
" Không sai, thả lỏng là được."
Bước vào căn phòng kia. Một người đàn ông đầu hói đầu, mặt bánh bao, đang ngồi đối diện anh với cô.
" Tổng giám đốc Chu, toàn bộ tài liệu tôi đã chuẩn bị sẵn đây rồi. Ông xem có chỗ nào không vừa ý không."
Vừa vào cô đã mở đầu cuộc hợp tác. Nói ra rất rõ ý định của mình đến đây. Người đàn ông được xem là giám đốc Chu kia nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới rồi nở một nụ cười dâm đãng làm cô không khỏi ớn lạnh.
" Ấy, đây là thư ký của Tổng giám đốc Ân đúng không? Lại đây uống vào chén rồi chúng ta tiếp tục bàn công việc. Nào ly này tôi kính cô." Vừa nói vừa cầm một ly rượu đi về phía cô. Nhưng vì có anh ở đó nên ông ta cũng không giám làm càn. Vì không thấy anh nói gì cũng vì kính nể đối phương nên cô đành cắn răng uống ly rượu kia. Nhưng vì tựu lượng cô không tốt nên vừa uống vào mặt đã đỏ bừng, cả người bắt đầu cảm thấy khó chịu. Cả buổi ông ta liên tục mời rượu cô và anh. Cô không dám từ chối nên đều uống tất cả. Đến lúc cô cảm thấy cả người như trời đất xoay chuyển thì đúng lúc anh ra ngoài nghe điện thoại. Trong phòng chỉ còn ông ta và cô. Cô còn muốn đi ra ngoài thì ông ta đã nhanh chân đi trước một bước khoá cánh cửa kia lại. Lúc này khuôn mặt anh ta cũng đã ngà ngà say khiến nụ cười của ông ta càng thêm dâm đãng.
" Cô Dục Ân, cô cảm thấy như thế nào khi ở bên cạnh tôi. Tôi sẽ cho cô tất cả những gì cô muốn. Chỉ cần cô làm tôi vui vẻ là được." Làm sao mà cô không thể hiểu ý tứ trong câu nói của ông ta cơ chứ.
" Tôi không muốn, mặc kệ ông muốn nói gì. Dù gì tôi cũng là thư ký của đối tác làm ăn của ông kia đấy." Cô cả người run sợ bắt đầu đứng dậy.
Thư ký của đối tác làm ăn thì sao. Tôi thích có nghĩa là tôi thích chẳng lẽ anh ta vì cô mà mất một mối làm ăn lớn." Ông ta bắt đầu di chuyển lại chỗ cô. Trong lòng cô hi vọng anh sẽ trở lại nhưng khi ông ta nói câu kia thì trong lòng cô như có một hòn đá nặng đè lên. Đúng, cô là cái gì mà anh phải từ bỏ một hợp đồng lớn để cứu cô? Giống như phản ứng bảo vệ bản thân, cô cầm lấy chai rượu rỗng trên bàn đập vào cạnh bàn tạo một mảnh sắc nhọn:
" Ông đừng lại đây nếu không tôi sẽ đâm chết ông."
" Cô dám sao, cô dám đâm tôi sao? Cô đâm chết tôi rồi có nghĩ tới hậu quả của nó không?"
Cô dám không? Cô cũng không biết nữa. Chỉ là khi ông ta di chuyển lại gần cô, cô đã đâm một nhát vào bụng của ông ta. Đúng lúc này cánh cửa bị mở ra. Anh nhìn cảnh tượng trước mắt cũng hiểu được đôi phần câu chuyện rồi nhìn tay cô đang cầm mảnh chai run run, vết máu lênh láng khắp sàn. Anh không nói gì chỉ bấm ra một dãy số rồi đưa cô ra ngoài.