Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cô tới theo địa chỉ như lời đàn ông nói trong điện thoại. Đứng trước một ngôi nhà khiến cô không khỏi trợn tròn mắt. Cái này chắc không phải nhà nữa mà chắc là biệt thự. Đi vào bấm chuông một lúc thì thấy có người ra mở cửa là một bà vú trung niên tầm năm mươi tuổi.
" Xin hỏi, cô tìm ai ạ."
" Dạ, cháu tìm chủ của ngôi nhà này." Không biết tên của người đàn ông kia nên cô đành xưng hô như vậy. Vú đánh giá cô một lượt từ trên xuống dưới sau đó mở lời.
" Cô chờ tôi một chút tôi vào báo bới cậu chủ."
Một lúc sau vú mở cửa cho cô đi vào. Bên ngoài mĩ lệ thế nào thì bên trong trầm bấy nhiêu. Toàn bộ đồ dùng trong nhà đều một màu đen trắng không hề pha lẫn một màu khác. Cô không kìm được liếc mắt đưa nhìn xung quanh. Càng nhìn cô càng cảm thấy lạnh lẽo cơn rùng mình tự nhiên nổi lên. Chắc chủ nhân của ngôi nhà này không phải là một thằng biến thái cuồng đen đấy chứ.
Đang suy nghĩ miên man thì một giọng nói cắt đứt suy nghĩ của cô.
" Cô tới rồi." Cái giọng nói trầm thấp, cái mùi hương trên người anh ta quả là rất quen thuộc. Cô giật mình nhớ ra cái mùi mà cô từng ngửi thấy ở khách sạn sau đó lại liếc mắt sang nhìn Hạ Nhi đang chạy lon ton lại.
" Mẹ." Cô chạy lại ôm Hạ Nhi giống như rằng là hai mẹ con lạc nhau thật lại nghiến răng nghiến lợi nói thì thầm với đứa con gái bé bỏng của mình:
" Xem như con lại hại." Đáp lại lời nói của cô là một nụ cười tươi rói của Hạ Nhi.
Ôm ấp biểu thị tình cảm mẹ con thắm thiết xong cô liền ngước mặt lên nhìn người đàn ông trước mặt:
" Cảm ơn anh đã giúp tôi, nếu không tôi không biết làm thế nào." Càng nhìn kĩ càng cảm thấy anh rất đẹp trai, hôm nay anh ở nhà chỉ mặc một bộ quần áo thể thao nhưng lại rất cuốn hút, miệng cô thiếu chút nữa là chảy cả nước miếng ra.
" Không có gì." Anh nhìn cô rồi gật đầu một cái thì không khí lại đột nhiên im lặng. Cô đang định nói vậy mẹ con tôi về đây, có thời gian sẽ mời anh một bữa cơm để cảm ơn thì bên ngoài bỗng nhiên sấm chớp đùng đùng, mưa bắt đầu tuôn như xối xả. Cô đen mặt nhìn cô con gái của mình.
" Mẹ hay là tối nay chúng ta ở lại đây đi. Không biết chú đẹp trai có phiền?" Cô áy náy nhìn người đàn ông kia rồi lại quay sang nói với đứa con gái của mình.
" Hạ Nhi, không được làm phiền người ta. Chúng ta về thôi."
Đang định kéo con ra ngoài thì bỗng nhiên anh mở miệng.
" Hình như là cô đi taxi tới đây, bây giờ trở về cũng không an toàn hay là cô cứ ở lại đây sáng mai trở về cũng được." Hạ Nhi ở trong lòng cô cũng đã gật gù mắt cũng đã ươn ướt nước giống như là cô bé rất sợ sấm. Cô trợn mắt nhìn Hạ Nhi, con bé này thấy gián còn ngồi trước mặt nó bảo là rất đáng yêu nữa mà. Sao cô sinh nó ra nuôi nấng nó tới bây giờ mà lại không biết nó sợ sấm nhỉ.
" Vậy cũng được, cảm ơn anh."