Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tổng Tài Cuồng Vợ - Chương 405: Trong vắt
Phó Cảnh Dao rũ mắt xuống.
Hoàng tử Carter cười nói: "Chi bằng, em hãy trở thành Thái tử phi của tôi, như vậy em không cần phải sợ hãi gì cả."
Mặc dù đã mơ hồ đoán trước được, nhưng mà khi hoàng tử Carter nói thẳng ra như vậy, trong lòng Phó Cảnh Dao vẫn giật mình đánh thót.
Tim cô đập thình thịch, kinh ngạc nhìn hoàng tử Carter. Hoàng tử Carter đã hoàn toàn tắt hẳn nét cười trong mắt, thần sắc hết sức nghiêm túc.
Tim Phó Cảnh Dao đập càng nhanh hơn.
Nhưng cô lập tức khôi phục tinh thần, "Hoàng tử đúng là biết nói đùa" "Tôi không có nói đùa." Hoàng tử Carter ngưng mắt nhìn cô, hỏi, "Em có bằng lòng không?"
Phó Cảnh Dao hạ thấp giọng: "Hoàng tử nói như vậy, cũng quá đột ngột rồi." Dừng lại một chút, cô ngước mắt lên hỏi, "Anh là Thái tử, việc chọn vợ dĩ nhiên là chuyện lớn của quốc gia." "Tôi chỉ hỏi em, em có bằng lòng không?" Hoàng tử Carter nói, "Chỉ cần em bằng lòng, những thứ khác không thành vấn đề" "Nhưng mà tại sao lại là tôi?" Phó Cảnh Dao nhìn anh, "Giữa tôi và anh, cũng chưa gặp nhau được bao nhiều lần."
Hoàng tử Carter nói: "Em nói đúng, giữa chúng ta quả thật không gặp nhau được bao nhiêu lần, nhưng mà vào ngày hôm đó, lúc gặp em trong lễ cưới, tôi cũng không hiểu tại sao, chỉ cảm thấy em rất đặc biệt"
Anh nói với giọng rất thành thực, đôi mắt màu xanh ngọc bích sâu thẳm như nước hồ, khiến Phó Cảnh Dao không tự chủ liền đắm chìm trong đó.
Lần đầu tiên có người nói với cô như vậy. "Cho đến bây giờ tôi chưa từng có cảm giác với ai như vậy, em là người đầu tiên, tôi hy vọng em cũng là người cuối cùng" Hoàng tử Carter nhẹ giọng nói, "Là tại tôi đề nghị quá đột ngột, em cứ cân nhắc cho kỹ rồi trả lời tôi."
Phó Cảnh Dao chỉ cảm thấy mặt mình sắp cháy rụi đến nơi rồi.
Hoàng tử Carter cảm thấy, những lời nên nói anh đều đã nói rất rõ, thấy mặt Phó Cảnh Dao đỏ ửng như ráng chiều, đầu cúi gằm xuống để giấu đi, hẳn là đang rất xấu hổ.
Anh không đành lòng làm cô khó xử, bèn tạm biệt rời đi.
Bà chủ Phó đừng ngoài cửa cũng nghe không sót lời nào, lúc trở vào lần nữa, bà chỉ cảm thấy tay chân mềm nhũn hẳn đi.
Hoàng hậu tương lai nước S...
Bà chủ Phó cảm thấy đây là chẳng khác gì cái bánh từ trên trời rơi xuống, nhưng mà cái nhân bánh, biết đầu có thể là thiên thạch thì sao...
Vẫn nên hỏi ý con gái một chút tốt hơn, phải không? "Cảnh Dao." Bà chủ Phó ngồi bên cạnh Phó Cảnh Dao, nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay cô.
Phó Cảnh Dao ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt chăm chú của bà chủ Phó kia, cô nhất thời cảm thấy rất bối rối: "Mẹ con..." "Con cứ cẩn thận cân nhắc." Bà chủ Phó nhẹ nhàng cười nói, "Con đừng quà khẩn trương, cho dù con không đồng ý, nhà chúng ta cũng sẽ không ép buộc con."
Phó Cảnh Dao thấp giọng: "Mẹ, con thật sự không xác định được." "Hửm?" Bà chủ Phó không nghe rõ, "Không xác định cái gì?"
Phó Cảnh Dao nhẹ giọng nói: "Lúc anh ấy nói với con những lời đó, con cũng không thật sự thờ ơ, nhưng mà con sợ, sợ anh ấy nhất thời hứng thú mà thôi."
Bà chủ Phó biết rõ con gái lo âu chuyện này, vì đây cũng là lo lắng của bà. "Bất kể thế nào, quyền quyết định đều nằm ở con." Bà chủ Phó dịu dàng an ủi con gái, "Chuyện này liên quan đến hạnh phúc một đời của con, mẹ sẽ trở về bà bạc cùng với ba con và cả ông nội nữa."
Phó Cảnh Dao gật đầu, không hề cự tuyệt.
Để cho người nhà góp ý một chút, cũng là một cách không tệ.
Bà chủ Phó về đến nhà, lúc ăn cơm tối liền nói chuyện này cho ba chồng và chồng nghe.
Ông cụ Phó cười ha ha: "Ba đã nói mà, trà Hàm Thúy cực phẩm cũng đâu phải uống chùa mà được, hoàng tử Carter thế mà lại ưng ý con bé nhà chúng ta, ha ha, đây đúng là chuyện vui, chuyện rất vui.
Bà chủ Phó cười mà không được tự nhiên: "Ba à, chuyện này Cảnh Dao còn chưa trả lời chính xác cho người ta đâu."
Ông Phó trầm ngâm hồi lâu, nói: "Nước S tổng cộng có ba vị hoàng tử, hoàng tử Carter là con trai trưởng, từ lúc sinh ra đã được xác lập địa vị Thái tử, những hoàng tử khác cũng đều an phận thủ thường, có thể nói là gia đình trong ngoài hòa thuận, nếu Cảnh Dao gả sang đó, tuy nói là hoàng hậu tương lai, nhưng cuộc sống cũng không tệ đâu." Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Bà chủ Phó và ông cụ Phó đều cảm thấy ông nói có lý. Nói cách khác, người nhà họ Phó cũng không có ý kiến gì, hết thảy đều nghe theo quyết định của Phó Cảnh Dao. "Cảnh Dao nghĩ như thế nào?” Ông Phó hỏi, "Nếu nó không đồng ý, thì chúng ta từ chối là được, nhưng cũng phải suy nghĩ phải từ chối như thế nào."
Nhưng Anh chỉ là Thị trưởng Thành phố S, làm sao dám đắc tội với Thái tử Nước S.
Bà chủ Phó không dám giấu giếm, nói ra hết những lo lắng của Phó Cảnh Dao
Ông cụ Phó thở dài, không ngờ cháu gái ông còn có nhiều băn khoăn như vậy.
Nhưng con bé này có thể suy nghĩ chu đáo như thế, cũng thể hiện nó rất có trách nhiệm với bản thân.
Không hiểu tại sao, ông cụ Phó đột nhiên cảm thấy vô cùng tự hào vì đứa cháu gái này.
Giờ phút này, Hoàng tử Carter đang ở trong lâu đài. Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết cùng chiêu đãi anh, anh đứng trên sân thượng, trong tay cầm một ly rượu vang trång.
Ngôn Tiểu Nặc nói với Mặc Tây Quyết: "Anh đi ngủ trước đi, em và anh trai nói chuyện một lúc đã."
Mặc Tây Quyết ân cần: "Ừ, em nhớ chú ý một chút, đừng để bị lạnh."
Ngôn Tiểu Nặc dịu dàng cười một tiếng, lập tức khoác áo choàng dài rũ xuống tận gót chân, cho Mặc Tây Quyết một ánh mắt yên tâm. "Anh, nếu những gì nên nói đều đã nói, anh cũng không cần quá nóng lòng làm gì." Ngôn Tiểu Nặc thấp giọng, "Hơn nữa, Cảnh Dao cũng không phải hoàn toàn thờ ơ"
Hoàng tử Carter thở dài, "Vấn đề là ở chỗ, anh cũng không biết cô ấy đang lo lắng cái gì."
Ngôn Tiểu Nặc suy nghĩ một chút, hỏi: "Anh à, thân phận anh cao quý như vậy, từ nhỏ đến lớn, cũng đã từng gặp những cô gái tốt hơn Cảnh Dao rất nhiều, nhưng mà anh cứ khăng khăng phải lòng Cảnh Dao, chuyện đột ngột như vậy, cũng làm cho lòng người nhất thời khó mà chấp nhận được." "Ngay cả em cũng cảm thấy là anh chỉ hứng thú nhất thời sao?" Hoàng tử Carter tự trào, "Bàn về gia thế, bàn về dung mạo, cô ấy không phải là người thích hợp nhất, nhưng mà cô ấy hết lần này đến lần khác lại khiến cho anh có cảm giác trái tim rung động, điều này ngay cả chính anh cũng không cách nào giải thích được. "Em cảm thấy, điều Cảnh Dao lo lắng nhất chính là có phải đối với cô ấy, anh chỉ mới dừng lại ở việc có cảm tình, giữa hai người cũng chưa bao giờ thực sự chung đụng với nhau, làm sao có thể bảo đảm quan hệ có thể hài hòa?" Giọng nói Ngôn Tiểu Nặc ôn hòa, "Có mạnh mẽ cách mấy, thì cô ấy cũng chỉ là một cô gái, cô ấy cũng muốn tìm một người đàn ông có thể một lòng một dạ với mình."
Hoàng tử Carter không nói gì, cúi đầu trầm tư. "Anh à, anh cũng hãy suy nghĩ thật kỹ một chút." Ngôn Tiểu Nặc khoác một chiếc nón rộng vành lên đầu vai hoàng tử Carter, "Đêm khuya sương xuống, anh hãy trở về phòng nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Nói xong, Ngôn Tiểu Nặc xoay người trở về phòng ngủ. Gió đêm làm chiếc nón rộng vành màu đen phất phơ, nhìn như cánh bướm muốn bay lên.
Ở bệnh viện, trong phòng bệnh, Phó Cảnh Dao nhàm chán lên mạng lướt web.
Cô mở thanh tìm kiếm, gõ vào mấy chữ "Hoàng tử Carter", muốn thông qua internet tìm hiểu chút thông tin về anh.
Kết quả tìm kiếm rất nhiều, nhưng phần lớn chỉ là tin tức hoàng tử Carter tham dự các diễn đàn kinh tế thương mại, hoạt động trọng yếu cùng hội nghị cấp cao.
Anh tham dự với tư cách đại biểu hoàng gia nước S.
Phó Cảnh Dao xem tới xem lui, ngoại trừ hình hoạt động anh tham dự ra, cũng có không ít bạn bè nữ của anh đăng ảnh sống ảo, cô nào cũng rất bốc lửa, rất xinh đẹp.
Nhưng lại không hề có bất kỳ scandal nào liên quan đến anh, một cái cũng không có.
Chẳng lẽ trước giờ anh thật sự không có cảm xúc đối với bất kỳ cô gái nào?
Những lời anh nói với cô là thật?
Phó Cảnh Dao nhẹ nhàng tựa vào gối, thần sắc có hơi thảng thốt
Bà chủ Phó đến, nói với cô: "Ba con và ông nội người đều không có bất kỳ ý kiến phản đối gì, ngược lại, mẹ nghe giọng điệu của bọn họ, ngược lại rất hy vọng chuyện này có thể được."
Phó Cảnh Dao cười một tiếng, "Con biết rồi."
Hoàng hậu tương lai của nước S, đây là may mắn mà không phải bất cứ ai cũng có thể có được, danh hiệu hoàng hậu, dĩ nhiên là vô cùng tôn quý. "Nhưng mà ba con cũng không nói con bắt buộc phải gả." Bà chủ Phó đổi giọng, "Chuyện này, con vẫn nên nhanh chóng quyết định tốt hơn, đến lúc đó nếu như không muốn, ba con cũng phải nghĩ cách đối phó."
Đây cũng không phải là chuyện Phó Cảnh Dao có thể xen vào được. "Để con có thời gian suy nghĩ một chút, hy vọng sẽ nhanh chóng có câu trả lời chắc chắn." Phó Cảnh Dao nhẹ giọng cười nói.
Bà chủ Phó biết con gái xưa nay đều biết cân nhắc nặng nhẹ, không cần bà phải nói nhiều.
Sáng sớm ngày hôm sau, bà chủ Phó đi làm, Cổ Đình Thâm đến thăm cô. "Tổng giám đốc Cố" Phó Cảnh Dao thấy anh đến, mỉm cười hỏi anh, "Dự án tiến hành ra sao rồi?"
Cổ Đình Thâm mang đến một bó hoa bách hợp, đặt ở trên bàn, nói: "Hết sức thuận lợi, tôi đã liên lạc với đơn vị thi công tốt nhất, còn về phần người chăm sóc hoa, tôi cảm thấy vẫn nên dùng lại những người từng làm trước kia, dẫu sao chăm sóc nhiều hoa như vậy, cũng không phải là chuyện dễ dàng."
Phó Cảnh Dao gật đầu, "Để người có kinh nghiệm tiếp tục làm vẫn tốt hơn, còn những chuyện tiền bạc, có thể tìm Tiểu Nặc thương lượng đúng không?" "Tôi đã thương lượng xong với cô ấy rồi." Cổ Đình
Thâm nói, "Mặc dù cô ấy bảo tiền không thành vấn đề, nhưng cũng không thể mặc cho người ta cắt cổ được, bây giờ cô ấy là phụ nữ có thai, có nhiều bất tiện, thế là tôi trở thành người môi giới, cô cứ yên tâm đi, đều căn cứ theo giá thị trường, nhưng nông dân trồng hoa tôi sẽ bố trí nhiều một chút, dẫu sao họ cũng rất khổ cực."
Phó Cảnh Dao thấy anh cân nhắc chu toàn mọi mặt, hơn nữa còn ung dung không có gì nóng nảy vội vàng, không khỏi thán phục tận đáy lòng, "Đúng là anh có thể làm ông chủ, ngược lại là tôi, dù có muốn không thể chu toàn đến như vậy!" "Cô quá lời rồi." Cổ Đình Thâm cười như có điều ám chỉ, "So với làm Thái tử, làm ông chủ ung dung hơn rất nhiều."
Phó Cảnh Dao lập tức trở nên không được tự nhiên, "Tổng giám đốc Cổ, anh, anh nói cái gì vậy?" "Tiểu Nặc đã nói với tôi rồi." Cổ Đình Thâm cười một tiếng, "Người ta nếu đã đề nghị thẳng thắn như vậy, cô cũng nên suy nghĩ thật kỹ." "Không ngờ nhiều năm không gặp như vậy, Tiểu Nặc còn có thêm tật xấu nhiều chuyện nữa đấy." Phó Cảnh Dao bất đắc dĩ cười một tiếng. "Cũng không phải cô ấy nhiều chuyện đầu." Cổ Đình Thâm nhẹ giọng nói, "Hoàng tử Carter bây giờ ở tạm trong lâu đài, chuyện của anh mình làm sao Tiểu Nặc có thể không biết? Hơn nữa." "Hơn nữa thế nào?" Phó Cảnh Dao vội vàng hỏi.
Cổ Đình Thâm nhíu mày, "Cô cho rằng tôi muốn nói cái gì? Cô căng thẳng như vậy, chẳng lẽ là muốn nghe nhiều chuyện liên quan đến hoàng tử Carter hơn?" "Xì, ai mà thèm nghe!" Phó Cảnh Dao vội vàng phủ nhận, "Còn không phải tại anh sao, nói chuyện cứ lấp la lấp lửng, cố ý làm người ta tò mò."
Cổ Đình Thâm không nhịn được hạ hạ cười to: "Cô cứ ở đấy mà mạnh mồm!"
Mặt Phó Cảnh Dao càng thêm đỏ ửng.
Cổ Đình Thâm thu lại nụ cười, nói với Phó Cảnh Dao: "Thật ra thì Tiểu Nặc hỏi tôi có ý gì với cô hay không." "Hả?" Phó Cảnh Dao trợn to hai mắt, "Sao cô ấy lại hỏi những chuyện này?" "Đại khái là bởi vì lúc này đang là thời điểm đặc thù, mà tôi thì lại đi chung với cô." Cố Đình Thâm bất đắc dĩ cười một tiếng, "Nhưng cô cứ yên tâm, tôi đã giải thích rất rõ ràng với Tiểu Nặc rồi."
Phó Cảnh Dao thở phào nhẹ nhõm, "Vậy thì tốt quá."