Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thẩm Ngọc Lam nhìn vẻ mặt cảnh giác của Ninh Thiên Vũ, hít một hơi thật sâu, ngồi xổm xuống rồi nhìn thẳng vào mắt cậu nhóc: “Con cảm thấy ba ba con xuất sắc như vậy, sẽ để ý đến một người phụ nữ giống như dì sao? Những thông tin đó chẳng qua là vì muốn tìm một công việc tốt hơn nên dì mới sửa thôi”.
Ninh Thiên Vũ nghe vậy thì nhìn cô từ trên xuống dưới một lần.
Người bảo mẫu mới tới này dù là nhan sắc hay quần áo đều rất mộc mạc, so với hơn hai mươi người phụ nữ suốt ngày trang điểm lộng lẫy trước đó thì nhìn thuận mắt hơn rất nhiều.
“Hừm, người phụ nữ nào cũng rất giỏi ngụy trang!” Ninh Thiên Vũ khẽ nói, không có ý định đuổi Thẩm Ngọc Lam đi.
Cậu nhóc chui từ trong chăn ra ngoài, sau đó cánh tay nhỏ nhấc lên, ra lệnh: “Thay quần áo cho tôi!”.
Nhìn bộ dáng nhỏ nhắn mà kiêu ngạo của cậu bé, trái tim của Thẩm Ngọc Lam chợt trở nên mềm nhũn.
Cô cầm lấy chiếc áo sơ mi và quần được đặt ngay ngắn ở đầu giường, dịu dàng, cẩn thận mặc vào cho cậu, trong ánh mắt không giấu được vẻ trìu mến.
“Nào, giơ tay lên”
Ninh Thiên Vũ nghe lời cô, ngoan ngoãn giơ tay nhấc chân lên.
Thực ra chuyện nhỏ như mặc quần áo kiểu này, cậu nhóc hoàn toàn có thể tự làm được, nhưng không hiểu vì sao, lúc này cậu lại muốn cô mặc cho.
Bởi vì mùi hương trên người cô mang đến một cảm giác vô cùng ấm áp, giống như mùi của mę vậy...
“Thay Xong rồi!” Thẩm Ngọc Lam hài lòng nhìn Ninh Thiên Vũ sáng hẳn lên sau khi thay quần áo, tiếp theo cô lại cầm lấy bát thức ăn ở trên tủ đầu giường, nhẹ nhàng dụ dỗ cậu nhóc: “Có phải con chưa ăn cơm đúng không? Dì đút cho con ăn nhé, để bụng đói sẽ không cao lên được đâu.”
Ninh Thiên Vũ hoàn hồn, lúc này mới phát hiện bản thân vậy mà lại thất thần trước mặt người dì này, cậu nhóc nhíu mày lại: “Tôi không cần dì xúc!”
“Vậy con tự ăn?”
“Không ăn!”
Rõ ràng giây trước cậu bé còn ngoan ngoãn như vậy, giây sau đã thành ra khó chiều như vậy rôi.
Nhưng không sao, đổi với cậu, cô có đủ kiên nhẫn...
“Không ăn cơm sẽ không có dinh dưỡng, không có dinh dưỡng sẽ không thể cao lớn được.”
“Ha, dì nghĩ tôi vẫn còn là đứa trẻ ba tuổi sao?” Ninh Thiên Vũ tức giận lắc đầu, “Tôi nói không ăn là không ăn, dì đi ra ngoài đi, đừng làm phiền tôi!”
Lát sau, trong phòng đã không còn chút động tĩnh nào.
Đáy lòng Ninh Thiên Vũ chợt cảm thấy khó chịu.
Dì bảo mẫu này, không phải là thiếu kiên nhẫn như vậy chứ, nói đi liền đi luôn rồi?
Cậu nhóc lén quay đầu lại nhìn, thấy cô vẫn ngây người đứng đó nhìn lại mình thì trong lòng chợt thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, cậu đáp không mấy tự nhiên: “Những thứ này không thể ăn, tôi không muốn ăn!”
Thẩm Ngọc Lam lúc này còn đang suy nghĩ xem nên dỗ cậu ăn cơm như thế nào, nghe vậy thì mừng rỡ hỏi: “Vậy con muốn ăn cái gì, dì làm cho con”
Ninh Thiên Vũ nghiêng cái đầu nhỏ, mở miệng: “Tôi muốn ăn mỳ trứng không hành”
“Được, dì sẽ đi làm cho con ngay!”
Trụ sở tập đoàn Ninh thị, Ninh Nhất Phàm đang lặng lẽ quan sát đoạn video ấm áp của hai người bọn họ.
Trong video, Ninh Thiên Vũ ngồi trên bàn cơm, Thẩm Ngọc Lam ngồi bên cạnh cậu nhóc, đút. cho cậu ăn từng sợi mì, ánh mắt đầy sự cưng chiều.
Tuy gương mặt của Ninh Thiên Vũ vẫn giữ vẻ lạnh lùng như trước, nhưng cơ thể của cậu nhóc có thiên hướng lệnh về phía người bên cạnh, chủ động bảo cô đút thức ăn cho mình, rõ ràng thể hiện sự gần gũi.
“Cậu chủ, xem ra cậu chủ nhỏ đã chấp nhận bảo mẫu mới tới.”
Ninh Nhất Phàm nhìn thấy tin nhắn quản gia Lưu gửi tới, không rõ cảm xúc trong lòng lúc này là gì.
Anh đã tìm cho Thiên Vũ hơn hai mươi mấy bảo mẫu, ai cũng bị cậu ép rời đi.
Cuối cùng cũng có bảo mẫu thành công ở lại, động cơ khiến người khác không khỏi nổi lên nghi ngờ...
Ninh Nhất Phàm dập tắt đầu mẩu thuốc lá, nhíu mày gọi một cuộc điện thoại: “Thân phận của Thẩm Ngọc Lam thực sự không có vấn đề gì sao?”
Liễu Tự ở đầu bên kia bất đắc dĩ nói: “Tôi nói này cậu chủ Ninh, vấn đề này cậu hỏi tôi không biết bao nhiêu lần rồi đó. Tôi cũng đã xác nhận không biết bao nhiêu lần về thân phận của cô ấy rồi, thông tin hoàn toàn chính xác, bối cảnh vô cùng sạch sẽ. Hơn nữa tôi cũng đã nói chuyện. với cô ấy rồi, con người cô ấy rất đàng hoàng, vì thế tôi mới đề cử cho cậu. Sao thế, lẽ nào cô ấy cũng giống mấy bảo mẫu trước đó, tìm cách quyến rũ cậu?”
Rất nhiều bảo mẫu trước đó đều cố tình tiếp cận Ninh Thiên Vũ với lý do chăm sóc cậu chủ nhỏ, Liễu Tự biết vậy nên đã điều tra rất kĩ về Thẩm Ngọc Lam.
“Tạm thời không có”
“Tôi đã nói rồi, với nhan sắc đó mà còn muốn quyến rũ cậu thì thực sự là không biết lượngsức mình”
“Thiên Vũ chấp nhận cô ấy” Ninh Nhất Phàm đứng dậy đi tới trước ô cửa sổ sát đất, phóng tầm mắt quan sát phía xa.
“Ôi chao, có thể được tiểu tổ tông chấp nhận thì thằng bé thật sự thích người bảo mẫu này đấy” Liễu Tự khoa trương nói, “Tôi nói cậu biết, đây là chuyện tốt, cậu cứ ở đó nghi tới nghi lui làm cái gì. Nếu để lỡ mất người này, tôi không giúp cậu tìm người khác nữa đâu”
Ninh Nhất Phàm nhàn nhạt ừ một tiếng rồi cúp điện thoại.
Năng lực của Liễu Tự tất nhiên là đáng tin, chỉ là không hiểu sao bản thân anh lại là người nảy sinh nghi ngờ?
Hơn nữa nhà họ Ninh còn có bảo vệ và quản gia, không cần sợ bị người phụ nữ kia quậy phá...
Tổi đó, Ninh Nhất Phàm đưa vị hôn phu của mình là Cao Nhã Uyên về nhà, mơ hồ nghe được tiếng cười đùa truyền tới từ trên tầng hai.
“Nhất Phàm, đó là Thiên Vũ sao?” Ninh Nhất Phàm nhìn gương mặt được trang điểm kĩ càng của người phụ nữ bên cạnh, cô ta rất ngạc nhiên nói: “Ôi, đây là lần đầu tiên em nghe thấy thằng bé cười đó”
Lúc này thím Lưu cũng vui vẻ bước tới: “Đúng vậy, biệt thự từ trước tới nay vẫn luôn yên lặng, không giống như đang có một đứa trẻ, bây giờ trở nên náo nhiệt như vậy, Thẩm Ngọc Lâm quả nhiên là người có bản lĩnh”
“Ngọc Lam là...” Cao Nhã Uyên vội vàng hỏi lại.
“Bảo mẫu mới tới” Ninh Nhất Phàm không cảm xúc mà mở miệng giải thích.
Vừa nghe anh nói như vậy, biểu tình trên mặt của Cao Nhã Uyên có chút cứng ngắc, thể nhưng cô ta nhanh chóng khôi phục lại vẻ uyển chuyển, nhìn thím Lưu muốn bưng đĩa hoa quả lên tầng thì chủ động nói: “Thím Lưu, đây là chuẩn bị cho Thiên Vũ sao? Để cháu đưa lên giúp thím, nhân tiện cháu cũng có quà muốn tặng Thiên Vũ.”