Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit & Dịch: Emily Ton.
Tịch Mục Bạch trầm giọng nói, "Cho dù thế nào đi chăng nữa, cô ấy vẫn là mẹ của Tiểu Lâm. Ngay cả là đã ly hôn, cũng không thể để cô ấy sống quá vất vả."
Tịch mẫu cau mày vặn lại, "Không cần nó là quyết định của cô ta. Tính cách của nó không phải là con không biết, vừa bướng bỉnh lại thêm lập dị. Sau khi cưới vào Tịch gia chúng ta, vẫn luôn là tình trạng đó, không bao giờ thừa nhận sai lầm của mình. Trong lòng có điều gì phiền muộn cũng không nói ra, cũng bởi vì cô ấy mà không khí trong nhà cả ngày đều chán nản. Thứ mà cô ta không cần, dù ai cho cũng đều không lấy. Tiền cấp dưỡng cô ta không cần, chẳng lẽ mẹ phải bắt buộc cô ta phải cầm lấy hay sao?"
"Nhưng mẹ cũng nên nói với con......"
"Mục Bạch, hôn nhân giữa con và cô ta vốn dĩ chính là một sai lầm. Là do ba con hồ đồ, không suy nghĩ thấu đáo nên mới đồng ý việc hôn nhân này. Khiến con phải cưới cô ta, thật sự đã thiệt thòi cho con. Thật vất vả cô ta mới chủ động ly hôn, mẹ sao có thể lại để các con tiếp tục có liên quan với nhau thêm nữa. Nhưng con hãy yên tâm, cô ta đã là người lớn như vậy, có tay có chân, không thể nào đói chết."
Không đói chết, nhưng cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu......
Nếu như một ngày nào đó trong tương lai, Tiểu Lâm biết về những điều này, nó nhất định sẽ oán trách bọn họ.
Tịch Mục Bạch cũng không muốn ăn, đứng dậy nói: "Con sẽ đến công ty."
"Con vẫn chưa ăn bữa sáng." Tịch mẫu kinh ngạc, nhưng Tịch Mục Bạch cũng không quay đầu lại mà cứ thế rời đi.
"Bà nhìn con xem, tôi đã nói bà đừng gạt nó, hiện tại Mục Bạch đã biết, khẳng định trong lòng sẽ không cảm thấy thoải mái." Cha Tịch Mục Bạch, Tịch Giang Sơn (席江山) không hài lòng quở trách.
Tịch mẫu trừng mắt, "Sao có thể đổ lỗi chuyện này cho tôi đây? Muốn trách thì phải trách ông, hồ đồ chấp nhận cuộc hôn nhân của con trai mình, còn sĩ diện không cho phép từ hôn. Kết quả thì thế nào, ép buộc tụi nó sống cùng với nhau, giờ chẳng có đứa nào hạnh phúc."
Tịch Giang Sơn thực sự cũng rất hối hận, "Cha của Tinh Hà đã từng cứu mạng tôi, hơn nữa lúc đó ông ấy cũng sắp chết, tôi làm sao có thể cự tuyệt yêu cầu của ông ấy. Tôi cũng làm sao mà biết được, hai đứa bọn nó lại không hợp nhau. Thôi, sau này chuyện hôn nhân của Mục Bạch tôi sẽ không nhúng tay vào nữa, cứ để nó tự quyết định."
"Quyết định cái gì, không phải đã chọn Thiên Tâm hay sao?. Thiên Tâm thật sự là người tốt, tôi đã nhìn nó lớn lên từ nhỏ, không có đứa con dâu nào sẽ tốt hơn nó......" Nhắc tới Sở Thiên Tâm, Tịch mẫu lập tức cười rất vui vẻ.
........
Sáng sớm tỉnh lại, Hạ Tinh Hà bỗng có cảm giác thân thể càng ngày càng yếu.
Bởi vì ngày hôm qua đột nhiên khôi phục lại trí nhớ, nhớ lại quá nhiều ân oán tình thù, chỉ dựa vào một chút sức lực để chống đỡ, mới không ngã xuống.
Hiện tại đã buông lỏng thư giãn, cô lập tức có cảm giác thân thể thực sự rất khó chịu.
Hôm nay Hạ Trí không cần tới trường học, vì thế quyết định ở nhà và chăm sóc cô.
"Chị, tình trạng của chị thật sự không tốt lắm, chúng ta đến bệnh viện được không?" Hạ Trí nôn nóng nói.
Hạ Tinh Hà lắc đầu, "Chị không sao, bác sĩ nói, tình hình cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày là được. Nếu không chị cũng không thể xuất viện về nhà."
"Nhưng sắc mặt của chị trắng bệnh rất dọa người."
"Đó là điều bình thường......" Hạ Tinh Hà nhẹ nhàng thở ra, như thế nào cũng không chịu đi bệnh viện.
Hiện tại Hạ gia thực sự rất nghèo, căn bản cũng không có tiền để cô điều trị.
Hôm qua dường như Tịch Mục Bạch đã để cho tài xế đâm cô rời đi, cô cũng không muốn nợ nhân tình của Tịch Mục Bạch, vì thế chỉ có thể tự mình cố gắng chống đỡ.
Hạ Trí lại không muốn cô phải chịu khổ, "Chị, chúng ta vẫn nên đi đến bệnh viện đi, trong nhà vẫn còn có tiền, khi ba rời khỏi nhà cũng dặn dò em, nhất định phải đưa chị đến bệnh viện, chị không thể không đi!"
Chút tiền trong nhà này, đoán chừng cũng không đủ để làm kiểm tra.
Thương thế của Hạ Tinh Hà đúng thật là không nghiêm trọng lắm, như thế nào cô cũng không chịu đi.
Hạ Trí tất nhiên biết vì sao cô không chịu đi. Đúng ngay thời điểm nó còn đang sốt ruột, có người đã gõ cửa nhà bọn họ. Nghe tiếng đập cửa thực sự rất là lễ phép, không giống như âm thanh gõ cửa của những người hàng xóm.