Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tổng Tài Định Chế Tư Nhân
  3. Chương 18
Trước /29 Sau

Tổng Tài Định Chế Tư Nhân

Chương 18

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Tống Phong Thời đối với cái người tên “Âu Văn” này có ấn tượng rất sâu sắc, anh ta có vẻ bề ngoài nhã nhặn, mặc vest xám, đeo kính gọng vàng, là sinh viên của một trường đại học có tiếng, xuất thân từ khoa marketing. Không ngờ đến khi anh ta đang trong quá trình cạnh tranh chức giám đốc bộ phận mareting lại bị phía đối thủ loan tin rằng hồi cấp 2 anh là một tên côn đồ, thương xuyên đi đánh nhau ở nơi đầu đường xó chợ, thế nhưng lại không có ghi chép tiền án vì lúc đó anh còn là trẻ chưa vị thành niên. Sau đó, tên đối thủ đã bị người ta trùm bao bố đánh đập dã man. Và đương nhiên, bên phía Âu Văn đã lên tiếng phủ nhận mọi việc không hề liên quan đến anh.

Không có bằng chứng nên cũng không có gì để buộc tội.

Tuy nhiên, tên đối thủ đó đã bất chấp đội cái nội này lên đầu Âu Văn, sau khi lên làm giám đốc marketing thì bắt đầu giở thủ đoạn chèn ép anh. Nhưng hắn lại không lường trước được việc sau này công ty lại “đổi chủ”, Âu Văn được thăng chức thành trợ lý của tổng giám đốc, một bước nhảy đến “Dưới chân hoàng đế” còn tên giám đốc marketing đó đã bị “Hoàng đế và cận thần” cho cáo lui.

Lúc này, Âu Văn lại mang khuôn mặt tươi cười hối lỗi nói chuyện khiến Tống Phong Thời gần như nghĩ rằng mình bị ảo giác: Đây vẫn là Âu Tổng nổi tiếng không được đụng vào sao?

Tống Phong Thời lập tức nghĩ: Đây chắc chắn là một cái bẫy! Anh ta nhất định là đang châm chọc mình!

“Tôi xin lỗi,” Giọng điệu Tống Phong Thời lại càng tăng thêm phần ảo não, “Âu Tổng, là tại tôi…”

“Đừng”, Âu Văn lại lắc đầu, “Cậu đừng gọi tôi là ‘Âu Tổng’. Sao tôi lại xứng được gọi bằng ‘Tổng’ được chứ? Tôi chỉ là một trợ lý thôi, cậu có thể gọi tôi là Âu Văn”.

Tống Phong Thời vội vàng nói: “Sao có thể như vậy được? Anh là sếp lớn hơn cả sếp trước mắt của tôi mấy cấp, sao anh có thể nói mình ‘chỉ là trợ lý’ được?”

Âu Văn cười nói: “Không đâu, tôi chỉ là một người chạy việc vặt, chủ yếu vẫn phải nhờ các nhân viên tuyến đầu như các cậu đóng góp công sức!”

Cứ như vậy, cả hai người ở ngã rẽ nhún nhường nhau một hồi lâu rồi mới rời khỏi, nhưng sau khi khuất bóng thì trong lòng ai nấy đều đang thầm mắng đối phương là đồ giả tạo.

(Thật giả trân, ôi thật giả trân)

Tống Phong Thời trở lại khách sạn, cởi quần áo, trực tiếp ngã người lên giường.

Cậu lăn lộn trên giường hai vòng rồi ngủ thiếp đi.

Thứ năm là một ngày đặc biệt.

Cả nhóm của Tống Phong Thời đều không cần tham gia tập huấn bởi vì hôm đó chính là ngày diễn ra buổi trình diễn thời trang của Bảo Phạn Lưu, tất cả các “Ngôi sao thành tích” đều được mời đến xem buổi trình diễn này.

Tống Phong Thời và những người khác được nhân viên lễ tân dẫn đến chỗ ngồi ở hàng sau.

Tất nhiên, họ cũng không mong đợi việc được ngồi ở hàng ghế đầu.

Bởi vì hàng ghế đầu đều dành cho những người nổi tiếng hoặc các ngôi sao lớn.

Khi nhân viên lễ tân dẫn mọi người vào chỗ ngồi theo chỉ dẫn, tất cả đều kinh ngạc phát hiện còn thiếu một cái ghế. Trên lưng ghế có tên, sau khi mọi người tìm được đúng tên mình đều nhanh chóng ngồi xuống, chỉ còn lại mỗi Tống Phong Thời lúng túng đứng ngoài cùng.

Hải Lôi còn nói đùa: “Sao cậu không vào hậu trường mà ngồi đi? Để lát nữa còn đi catwalk ra chung với dàn người mẫu luôn.”

Một đồng nghiệp khác cũng hùa theo: “Cũng được nha, nếu xét về khuôn mặt thì Tiểu Tống ăn chắc rồi nhưng mỗi tội chiều cao cậu lại không đạt tiêu chuẩn của người ta.”

Tống Phong Thời đột nhiên nhớ tới việc bị Kim đại tổng tài gọi là “Chú lùn.”

Hải Lôi che miệng cười: “Đúng thật!”

Tống Phong Thời xấu hổ không trả lời, đi theo nhân viên lễ tân đi tìm Âu Văn, khi Âu Văn nhìn thấy Tống Phong Thời đi tới giống như trong dự liệu của anh, khẽ cười nói: “Tống tiên sinh tìm tôi có chuyện gì?”

Tống Phong Thời cúi đầu nói: “Âu Tổng, cứ gọi tôi là Tiểu Tống.”

“Cậu cũng vậy, cứ gọi tôi là Âu Văn.” Âu Văn vẫn trưng ra bộ mặt hiền lành, tiếp tục nói: “Cậu không có chỗ ngồi sao?”

“Đúng vậy.” Tống Phong Thời gật đầu.

Âu Văn nói với nhân viên lễ tân: “Đưa Tiểu Tống tiên sinh đến chỗ của tôi.”

Nhân viên tiếp tân sững sờ: “Vậy còn anh…?”

Âu Văn không giải thích, chỉ nói: “Cô cứ dẫn cậu ấy đi đi.”

Lời nói dứt khoát rõ ràng, khiến cho người ta không dám thắc mắc lung tung.

Nhân viên lễ tân không dám trái lệnh Âu Tổng, đành phải dẫn Tống Phong Thời lên hàng ghế đầu, đến chỗ ngồi bên cạnh Kim Lan Thù.

Kim Lan Thù ngẩng đầu nhìn thấy Tống Phong Thời thì có hơi kinh ngạc: “Sao vậy?”

Nhân viên lễ tân lúng túng trả lời: “Không hiểu sao chỗ ngồi của Tống tiên sinh không được chỉ định. Âu Tổng nhờ tôi đưa cậu ấy đến đây.”

“Ồ,” Kim Lân Thù hiểu ra, liền nói: “Được rồi.”

Nhân viên lễ tân cũng thở phào nhẹ nhõm, làm động tác “Mời” rồi để Tống Phong Thời ngồi xuống.

Tống Phong Thời bất đắc dĩ ngồi xuống, nhìn theo hướng nhân viên lễ tân chân trước chân sau lộn xộn chạy đi như chú gà con, mới quay đầu hỏi Kim Lan Thù: “Còn Âu Tổng thì sao?”

Kim Lan Thù nói: ” Anh ta cũng đã lớn như vậy rồi, tự tìm chỗ mà ngồi bộ khó lắm sao? Cậu không cần lo lắng làm gì.”

Tống Phong Thời nhìn xung quanh mình đều là những nhân vật tai to mặt lớn, trong lòng cảm thấy có chút bất an, chỉ muốn tìm cách quay về ngồi ở hàng ghế sau cho lành. Vậy nên, cậu kéo Kim Lan Thù lại nói với hắn: “Thật ra để cho người ta xếp thêm ghế trống cho tôi ở hàng sau là được rồi. Đâu nhất thiết phải cho tôi ngồi ở đây? Với lại Âu Tổng…”

” ‘Âu tổng’ là ai?” Kim Lan Thù nhíu mày, liếc mắt nhìn Tống Phong Thời, ánh mắt trở nên có chút sắc bén, “Toàn bộ trên dưới Bảo Phạn Lưu chỉ có một người ‘Tổng giám đốc’ là tôi.”

Tống Phong Thời ngậm miệng lại, chán nản nhìn xung quanh, chợt ánh mắt cậu va phải một người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi ở phía đối diện. Dưới ánh đèn, người đó mặc một thân quần áo mỹ lệ, những điểm nổi bật trên khuôn mặt rực sáng như những vì sao — Tống Phong Thời nhận ra cô ấy ngay lập tức, chính là cái người hôm đó một tay kéo áo Lưu Dịch Tư còn tay kia thì xách theo một cái túi da cá sấu màu bạc. Hình như cô ấy tên là… Kate?

Kim Lan Thù nhìn thấy ánh mắt Tống Phong Thời đang đảo quanh mỹ nhân ở phía đối diện, trong lòng cảm thấy buồn bực: Cậu coi tôi như người chết rồi à?

Kim Lan Thù lạnh giọng nói: “Muốn ăn thịt thiên nga?”

Trong hội trường tiếng nhạc khá lớn, Tống Phong Thời nghe không rõ lời nói của Kim Lan Thù, liền sửng sốt: “Thịt ngỗng? Thịt ngỗng ở đâu?”. Nhắc mới nhớ, cậu cũng có chút đói bụng rồi.

Kim Lan Thù nghe cậu hỏi vậy thì không giận nổi nữa, cười nói: “Cậu nhìn chằm chằm Lưu Kate vậy làm gì?”

“Lưu Kate?” Tống Phong Thời giật mình, “Cô gái ngồi ở phía đối diện tôi á hả?

Kim Lan Thù gật đầu: “Đúng vậy. Cô ấy là em gái của tổng giám đốc ‘Thượng Uyển Xuân’.”

“Thượng Uyển Xuân, hình như là nhãn hàng hiệu duy nhất sau Emma Temple hoàn toàn do Trung Quốc sản xuất đúng không?” Tống Phong Thời có chút kinh ngạc, “Sao cô ấy không tới buổi ra mắt của ‘Thượng Uyển Xuân’? Mà còn tới đây góp vui với chúng ta thế?”

Kim Lan Thù nói: “Cô ấy cũng không phải là nhân viên của Thượng Uyển Xuân. Hơn nữa, Thượng Uyển Xuân từ trước tới nay không bao giờ mở họp báo, không chạy show, cũng không chạy quảng cáo.”

Tống Phong Thời gật đầu: “Quả thật là một thương hiệu khiêm tốn.”

Kim Lan Thù gật đầu nói: “Đừng quan tâm đến chuyện đó nữa, tập trung xem diễn đi.”

Buổi trình diễn thời trang sắp bắt đầu, hai người không tiếp tục nói chuyện nữa.

Giám đốc thiết kế Hoàng Lão Nhiệt đi lên sàn catwalk để phát biểu đôi lời khai mạc ngắn gọn.

Ông ấy giới thiệu những thiết kế ngắn gọn mà xúc tích, trong lúc diễn tập cũng đã nói không biết bao nhiêu lần. Kim Lan Thù đã nghe đến mức trong lỗ tai mọc kén, buồn chán quay mặt sang nhìn Tống Phong Thời ở bên cạnh. Dưới ánh đèn, gương mặt của Tống Phong Thời trắng như tuyết, hai tròng mắt trong suốt như pha lê, nhưng lại có màu nâu sẫm như mật ong.

Ánh mắt của Kim Lan Thù giống như cánh hoa mềm mại ngâm trong nước, bất giác phả vào mặt Tống Phong Thời rồi dính chặt vào đó, dù gió có thổi mạnh đến đâu cũng không thể nào rớt ra được.

Tống Phong Thời nhanh chóng cảm nhận được ánh mắt nhìn chăm chú từ bên cạnh cậu phóng tới, xoay mặt qua nhìn Kim Lan Thù, có chút không được tự nhiên thấp giọng hỏi: “Sao vậy?”

Kim Lan Thù nhìn thấy Tống Phong Thời hơi cúi đầu, vành tai đỏ bừng, hắn cảm thấy cái dáng vẻ này của cậu trông thật là đáng yêu. Hắn liền ghé sát vào người Tống Phong Thời, nhỏ giọng hỏi cậu: “Sau khi buổi trình diễn này kết thúc, cậu còn có kế hoạch gì khác không?”

Tim Tống Phong Thời đập rất nhanh, cậu nghĩ: Chẳng lẽ cái tên tổng giám đốc này vừa mới làm việc xong liền muốn quan hệ ngay và luôn à? Đúng thật là không có tiền đồ.

Tống Phong Thời lạnh lùng nói, “Tôi có hẹn cùng đi ăn khuya với đồng nghiệp.”

“Ồ,” Kim Lan Thù gần như muốn dí sát vào lỗ tai Tống Phong Thời mà nói chuyện, “Từ chối đi.”

Mặt Tống Phong Thời đỏ bừng: “Tại sao?”

Kim Lan Thù giọng điệu bình thản nhưng cũng hết sức tự nhiên, chậm rãi nói: “Bởi vì tôi muốn hẹn cậu.”

Nhịp tim của Tống Phong Thời ngay lúc này đã sắp chạm vào vùng nguy hiểm.

Kim Lan Thù lại giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra, sau khi thông báo lịch trình tối nay cho Tống Phong Thời xong xuôi liền thả lỏng người ngồi dựa vào lưng ghế, một mặt thản nhiên nhìn ánh đèn trên sàn catwalk đổi màu và các người mẫu đang vào chỗ.

Những người mẫu mặc trang phục tinh xảo đi trên đôi giày trắng đơn giản, trong tiếng nhạc trầm bổng lần lượt trình diễn với dáng vẻ tao nhã, thanh lịch nối tiếp nhau.

Thế nhưng Tống Phong Thời lại không có hứng thú xem diễn, cậu hoàn toàn chìm đắm trong bầu không khí mập mờ vừa rồi.

Quảng cáo
Trước /29 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Chúng Thần Giáng Lâm

Copyright © 2022 - MTruyện.net