Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lúc bấy giờ khi Nam Cung Hàn đang ở dưới tầng, trước khi chui vào thùng rác và thoát khỏi nhà của Nam Cung Hàn thì Lưu Linh vẫn đang ngủ...
Tiếng chim hót líu lo ngoài vườn cây như đánh thức cô... Lưu Linh từ từ mở mắt, cảm giác cơ thể vẫn rất yếu... Lưu Linh cố gắng chống tay ngồi dậy. Cô nhìn xung quanh nơi cô đang nằm. Một căn phòng giản dị nhưng thoáng đãng không giống như nhà của Âu Dương Đình.
Cô thở phào nhẹ nhõm rồi sau đó nhẹ nhàng di chuyển chân đến cái bàn bên cạnh cửa sổ. Trêи bàn có hai món, một bên là súp bí đỏ bên kia là bánh mì và mật ong...
Lưu Linh chọn lấy bánh mì và mật ong.. Cô nhanh chóng nhét chúng vào trong cái balo, sau đó nhìn xuống dưới cửa sổ. Phía bên dưới ngoài có cây ra thì không có ai cả, vệ sĩ hay người làm cũng không có...
Lưu Linh cố gắng di chuyển thật nhẹ xuống tầng, cô từ từ mở cửa phòng, từ từ bước từng bước xuống bậc thang, mọi thứ tuy chậm nhưng vẫn an toàn...
Bỗng khi đang đi đến bậc thang cuối cùng của tầng hai thì cô thấy một người đàn ông dáng cao, khá là rắn chắc đang ngồi ở dưới nhưng có vẻ như anh ra không phát hiện ra cô....Người đàn ông ấy chính là Nam Cung Hàn..
Lưu Linh lại từ từ di chuyển về phòng, cô lấy ra từ balo một sợi dây cáp khá dài, buộc vào thanh cửa sổ rồi từ từ leo xuống... Mọi việc đều hoàn hảo...
Lưu Linh vừa đặt chân xuống dưới đất thì cô nghe thấy tiếng bước chân của ai đó đang đi đến.. Cô nhanh trí nhìn ngắm xung quanh, thấy ở gần đó có một cái thùng rác khá to, cô đeo balo lên vai rồi nhảy vào đó.
Lúc bấy giờ bác lao công đi đến và đẩy thùng rác đi, Nam Cung Hàn nghe thấy tiếng cửa sổ đập mạnh do gió lùa vào ở trêи tầng,liền nhanh chóng đi lên...
Lưu Linh ngồi trong thùng rác, tưởng rằng bản thân đã thoát nạn nhưng thực chất là cô vẫn đang nằm trong lòng bàn tay của Nam Cung Hàn chỉ vì xơ xót của bản thân khi để lộ một mẩu vải nhỏ ra...
Bác lao công đẩy thùng rác ra ngoài căn biệt thự kia, sau đó bà ấy đi đẩy thùng khác. Nhân cơ hội này, Lưu Linh nhanh chóng thoát ra, dùng pin dự phòng sạc vào điện thoại sau đó nhanh chóng di chuyển tránh xa ngôi nhà kia.
Khi điện thoại được 10 phần trăm pin, cô nhanh chóng gọi cho Tống Xuyên - giáo sư của trường Đại học nơi cô đang theo học đồng thời bà ấy cũng từng là bạn học của bố mẹ Lưu Linh hồi trẻ.