Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khi vừa đi đến khu thanh toán viện phí, Lưu Linh vô cùng bất ngờ bởi tiền viện phí của cô đã được trả từ trước. Lưu Linh gặng hỏi người nhân viên :
" Cho hỏi, chị có biết ai là người thanh toán tiền viện phí cho tôi không?"
Người y tá lịch thiệp trả lời: " Tôi cũng không rõ nữa bởi số tiền viện phí kia được chuyển thẳng vào tài khoản của bệnh viện. "
Lưu Linh lúc này có chút thắc mắc bởi lúc đầu cô nghĩ người thanh toán viện phí cho cô chính là giáo sư Tống nhưng suy đoán ấy lại sai... Vậy ai là người đã cứu cô? Đã thanh toán tiền viện phí cho cô? Mọi thứ đều xoay quanh một dấu chấm hỏi, không một lời gợi ý.
Sau ngày hôm đó, Lưu Linh quay trở lại với việc học của mình và nhận được một học bổng với giá trị vô cùng lớn... Người trao tặng học bổng cho cô đã dấu tên nên cô cũng không thể biết đó là ai mà cảm ơn.
Sau đó, cô chuyển đến ở tại một trung cư tại trung tâm thành phố gần với trường đại học nơi cô đang theo học, căn hộ này khá nhỏ, là nhà trả góp tuy nhiên lại có tính bảo mật cao.
Quay lại việc học, vì còn ba tháng nữa là tốt nghiệp nên cô chuyên tâm học hành, bố trí thời gian phù hợp để đi làm thêm ngoài giờ. Ví dụ như kéo rank Liên Quân cho một số thành phần " phá game ", làm bài tập cho sinh viên của các trường khác, lấy lại mật khẩu Facebook, mạng xã hội cho một số người cần....Hầu hết thời gian rảnh của cô đều là đi làm thêm.. Vừa học vừa làm, cuộc sống tất bật làm cho cô cũng dần trở nên ngày càng tự lập, tự chủ hơn.
Vậy là ba tháng đã trôi qua, Lưu Linh tốt nghiệp đại học báo chí, cầm trêи tay bằng tốt nghiệp, Lưu Linh trong lòng cảm thấy vô cùng bồi hồi và xúc động bởi một phần nhỏ niềm mong ước, hi vọng của bố mẹ cô đã được cô thực hiện.
Vào ngày lễ tốt nghiệp, khác với những đứa bạn bè khác, có bố mẹ đến chụp ảnh chúc mừng còn cô thì không được như vậy... Nghĩ thì cũng có chút tủi nhưng may là vẫn có giáo sư Tống chia vui cùng cô. Đêm hôm ấy, Lưu Linh ở nhà một mình.
Lúc này, từ phía ngoài cửa, tiếng chuông cửa reo lên, Lưu Linh tỉ mẩn đứng lên một cái ghế, nhòm qua cái lỗ nhỏ trêи cánh cửa thì thấy một đóa hoa được đặt vừa với mắt nhìn qua cái lỗ kia.
Lưu Linh chưa vội mở cửa, cô chạy vào phòng lấy máy tính ra để nhìn cái camera trước cửa nhà thì thấy không có ai cả. Bây giờ, khi đã cảm thấy có chút an toàn, Lưu Linh đeo khẩu trang rồi bước ra khỏi cửa. Cô đeo khẩu trang ở đây là để phòng bị bởi có một số trường hợp kẻ xấu xịt thuốc mê lên hoa, khi ngửi vào sẽ khiến bản thân ngất đi, từ đó mà kẻ xấu sẽ có cơ hội thực hiện những điều xấu xa.
Nhìn đóa hoa trước mắt, Lưu Linh nhìn thấy tấm thiệp, cô nhẹ nhàng mở tấm thiệp ra thì thấy những dòng chữ sau:
" Chúc mừng em tốt nghiệp! Linh " mật " Người gửi: Gấu Pu "
Lưu Linh ngạc nhiên đọc tấm thiệp bởi " mật " là một biệt danh từ rất lâu của cô, còn " gấu pu " thì lại là một cụm từ mà cô cảm thấy vô cùng quen thuộc nhưng lại không tài nào nhớ nổi.