Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 13
Sau khi biết được mình vừa làm gì, Lê Nhược Vũ khe khẽ thở dài rồi vờ bình tĩnh cảnh cáo: “Cảnh cáo lần thứ nhất!”
Đoạn lướt qua người anh đi thẳng ra cổng khu biệt thự.
Tim Lê Nhược Vũ nổi trống dồn dập.
Cô tát không hề nương tay tí nào, nên giờ lòng bàn tay vẫn còn thấy bỏng rát.
Ai dám đối xử với đứa con cưng của trời như thế? Nếu bị anh tóm lại, không biết màn trả thù đó sẽ đáng sợ cỡ nào?
Nhớ đến những việc anh từng làm, Lê Nhược Vũ lại run lên, sải chân bước vội.
Nhìn chằm chằm bóng lưng chạy đi như ma đuổi, Lâm Minh đẩy đẩy đầu lưỡi xoa bên má vừa bị đánh: Ngang tàng, thú vị!
Đôi mắt đen tăm tối lóe lên vẻ kiên quyết, anh nhất định phải giành cho bằng được mới thôi.
Ly hôn với người con gái mưu mô nhà họ Lê là chuyện chắc hơn bàn đá rồi!
Nhưng anh vẫn chưa biết bé mèo hoang nhỏ là con cái nhà ai, vẻ ngoài và tính tình cô hợp ý anh quá thể. Có một người con gái như thế ở bên chắc chản sẽ rất tuyệt vời.
Anh rất muốn được thấy khoảnh khắc mèo hoang nhỏ ngang bướng cứng đầu trở nên ngoan ngoãn và nghe lời, chắc chắn sẽ vô cùng thỏa mãn.
Thói hư tật xấu của cánh đàn ông là thế, không có được lại càng muốn mang vê.
Càng chống đối càng kích thích ham muốn chỉnh phục bên trong.
Lờ đi bên má đau rát, Lâm Minh lấy điện thoại ra tìm người gọi.
Suốt ba năm qua, đây là lần đầu tiên anh gọi cho dãy số bị người nhà ép lưu này.
Bỗng, tiếng chuông điện thoại vang lên hướngLê Nhược Vũ đang bối rối chạy đi…
Lê Nhược Vũ đang chạy vội ra cổng thì hoảng hốt nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Cô lấy ra xem thử, tên người gọi trên màn hình khiến da đầu cô run lên.
Lâm Minh?
Ba năm nay hai người không hề liên lạc với nhau, sao bây giờ anh lại gọi cho cô thế này?
Lê Nhược Vũ không dám quay đầu lại, cô sợ bị anh phát hiện ra gì đó.
Nhưng dù quay lưng về phía Lâm Minh thì cô vân cảm nhận được ánh mắt quan sát sắc bén đằng sau đang đảo quanh người mình.
Không được, phải bình tĩnh, bình tĩnh.
Trong trường hợp này, cô không thể mất đi kiểm soát…
Lê Nhược Vũ hít sâu để giữ bình tĩnh, bước thật chậm và lén ấm nút tắt âm điện thoại rồi làm bộ làm tịch giơ lên nghe: “A lô? Tớ về ngay, tớ đang đi trên đường rồi.”
“Cậu ở đâu cơ? Ồ, cậu đến đây đón tớ hả, vậy để tớ ra ngay…”
Nhìn cô gái vừa nghe điện thoại vừa đi mất rồi nhìn lại cuộc gọi không ai nhận của mình, Lâm Minh không còn nghỉ ngờ gì nữa.
Nhưng anh lại buột miệng măng: Người phụ nữ đáng ghét này, ai cho cô ta lá gan phớt lờ cuộc điện thoại từ anh?