Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tống Ôn ở bên ngoài chờ rất lâu, cũng không biết Phong Duật Thần và Phương Hân ở bên trong nói cái gì. Nhưng Phong Duật Thần mới tỉnh lại, anh ta thật sự rất lo lắng cho sức khỏe của Phong Duật Thần, sốt ruột vô cùng.
Cuối cùng Tống Ôn chỉ nhìn thấy Phong Duật Thần bước ra với khuôn mặt thần thần. Đi theo anh lâu như vậy, lần đầu tiên Tống Ôn thấy anh thành ra như này.
Phong Duật Thần không nói gì cả, Tống Ôn chỉ đành lái xe về bệnh viện.
Vài ngày sau Phong Duật Thần và Phương Hân đều không có liên lạc gì với nhau nữa, anh muốn xuất viện, quay trở lại tập đoàn Phong thị ở bên Mỹ. Vì sức khỏe của anh đã hồi phục tốt nên bố mẹ anh cũng đồng ý cho anh xuất viện.
Phong Duật Thần thật sự đã bay về Mỹ rồi, Phương Hân đương nhiên biết rất rõ. Mấy ngày nay, ngày nào cô cũng khóc, có hôm còn khóc tới sáng, hai mắt cũng sưng húp lên. Cô đã xin nghỉ việc ở Phong Thần, cho nên liền nhốt bản thân trong nhà mấy ngày liền.
Hôm đó cô và anh kết thúc trong sự im lặng, không ai nói thêm gì với ai nữa. Thật sự đã kết thúc tất cả rồi sao?
Phương Hân thật sự không muốn như vậy, cô chỉ muốn anh giải thích rõ ràng thôi mà. Hôm đó cô tức giận thật, thấy anh bỏ đi cũng làm ngơ. Bởi vì cô nghĩ rằng có lẽ vài ngày sau sẽ ổn lại thôi, nhưng không ngờ lại nghe tin anh về Mỹ.
Thật sự kết thúc tất cả rồi, thậm chí còn chưa chính thức nói lời kết thúc với nhau.
Phương Hân cười khổ trong lòng nhưng nước mắt lại trào ra, chua xót. Cô thu mình lại trong một góc nhỏ, suy nghĩ lại những chuyện đã xảy ra trong thời gian vừa qua, hệt như giấc mơ đẹp đẽ vậy.
Phong Duật Thần nhất định sẽ trở thành kỉ niệm tốt đẹp nhất mà cô ghi nhớ trong tim, mãi mãi không bao giờ quên.
...
2 năm sau...
Sân bay thành phố S xuất hiện một nhóm vệ sĩ đang xếp hàng chào đón ai đó, những người có mặt ở đây đều tò mò không biết là nhân vật nào. Người qua đường cũng biết điều mà tránh sang một bên.
Ngay lập tức, nhân vật chính đã xuất hiện, được vệ sĩ kính cẩn cúi đầu. Người đàn ông đó mặc bộ âu phục màu bạc sang trọng, thân hình cao lớn, khí thế bức người. Khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng không chút cảm xúc được kính râm màu đen che lại quá nửa, vừa nhìn đã biết người này thân phận không hề tầm thường.
Bên cạnh người đàn ông đó còn có một cậu bé ăn mặc theo kiểu tiểu thiếu gia giàu có, biểu cảm cũng lạnh lùng hệt như người đàn ông. Cậu bé đã 7 tuổi rồi, thật sự không còn nhỏ nữa.
Tivi lớn ở sân bay lập tức chiếu về những tin tức mới được cập nhật, nhà thiết kế thời trang nổi tiếng Phương Hân vừa mới được giải thưởng nhà thiết kế xuất sắc nhất, khiến cho ai nấy đều ngưỡng mộ.
Chỉ mới hơn 1 năm gần đây cái tên nhà thiết kế thời trang Phương Hân nổi lên, nhưng lại liên tục đoạt được các giải thưởng lớn, các bộ sưu tập thời trang của cô đều được đánh giá rất cao, lúc nào tung ra thị trường cũng cháy hàng cả.
Phương Hân rất trẻ mà đã thành công như vậy, thực sự khiến cho mọi người ngưỡng mộ không thôi.
Cậu bé nhà giàu kia khẽ cong khoé môi lên cười, tự hào nói nhỏ với người đàn ông đi cạnh mình:
- Mami của con giỏi quá đi mất!
Phong Duật Thần cũng mải mê ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Phương Hân trên tivi, ánh mắt dịu dàng tràn ngập yêu thương:
- Đúng vậy.
Sau khi lên xe rồi, Phong Duật Thần mới rút điện thoại ra bấm một dãy số. Đầu dây bên kia nhanh chóng nghe máy, truyền tới là giọng nói ngọt ngào của phụ nữ:
- Duật Thần, anh tới nơi chưa?
Trong lòng Phong Duật Thần hạnh phúc ngập tràn, anh mỉm cười rất khẽ:
- Anh lên xe rồi, đang tới chỗ em.
Đầu dây bên kia, người phụ nữ lập tức nũng nịu, giọng điệu đầy trách móc:
- Sao anh không báo trước với em chứ, em muốn ra sân bay đón anh cơ.
- Hân Hân, bây giờ em nổi tiếng như vậy, anh thật không thích em xuất hiện ở nơi đông người đâu.
Phong Duật Thần nhẹ nhàng đáp lại, ngữ điệu cưng chiều cô hết mực. Phương Hân của anh, người phụ nữ mà anh yêu thương, cuối cùng anh có thể quang minh chính đại mà ở bên cô rồi.
Hai năm trước, Phong Duật Thần tuyệt vọng quay trở về Mỹ, âm thầm trị bệnh của mình. Lúc đó cô tức giận như vậy, anh đã lựa chọn im lặng và hạ quyết tâm phải khỏi bệnh. Chỉ có vậy, anh mới có tư cách để yêu cô thêm lần nữa.
Cùng khoảng thời gian đó Lương Thành mang đến cho Phong Duật Thần một tin sốc, đó chính là thân thế của Tiểu Duật Khang.
Đã từ trước đó, khi Phương Hân cùng Phong Duật Thần lần đầu tới Phong gia ở Mỹ, bố mẹ anh hết sức phản đối chuyện này, anh đã âm thầm lên trước một kế hoạch hoàn hảo rồi.
Tiểu Duật Khang quý mến Phương Hân như vậy, thằng bé nhất định cũng muốn cô quang minh chính đại trở thành mẹ mình. Phong Duật Thần đã lợi dụng chuyện này, âm thầm giao cho Lương Thành một nhiệm vụ, đó là dựng lên một câu chuyện về Phương Hân và Tiểu Duật Khang, sau đó làm giả kết quả xét nghiệm DNA.
Sau khi tỉ mỉ sắp xếp xong mọi chuyện, anh sẽ cầm bản xét nghiệm DNA giả đó tới nói với bố mẹ rằng, cô chính là mẹ ruột của Tiểu Duật Khang, là người mà anh muốn cưới làm vợ. Cả hai đã cùng nhau có một đứa con lớn như vậy rồi, bố mẹ anh nhất định không còn gì để phản đối nữa. Hai người thường ngày thương Tiểu Duật Khang như vậy, đâu nỡ để cho thằng bé trở thành một đứa bé không có mẹ? Huống hồ Tiểu Duật Khang lại rất yêu quý Phương Hân.
Lương Thành đã nhận việc và bắt tay vào làm xét nghiệm DNA, nhưng thật không ngờ chưa cần làm giả, kết quả đã cho thấy Phương Hân và Tiểu Duật Khang có huyết thống với nhau. Chỉ là thời gian đó Phong Duật Thần đột ngột gặp tai nạn và hôn mê một thời gian dài, Lương Thành phải chờ anh tỉnh và quay về Mỹ đã mới báo cáo.
Phong Duật Thần nghe tin cũng rất sốc, sau đó đã cho người điều tra lại toàn bộ mọi chuyện, nhưng lại rất mơ hồ.
Chỉ cho tới khi căn bệnh của Phong Duật Thần được chữa trị, hai nhân cách hợp lại thành một. Trải qua việc điều trị bằng thôi miên, từng kí ức mơ hồ mới hiện về trong anh.
Một ngày của 7 năm trước, Phong Duật Thần đã mua một đêm trong trắng của cô. Nhưng tới lúc đó, Louis lại xuất hiện, đổi ý muốn cô mang thai hộ. Lúc đó Louis làm vậy là muốn giúp Phong Duật Thần thoát khỏi việc bị thúc giục kết hôn, sinh con nối dõi. Chuyện này Phong Duật Thần không hề biết gì, cho tới khi Tiểu Duật Khang được sinh ra, anh mới biết chuyện. Nhưng khi tới nơi, người đã đi rồi.
Anh và cô lại có duyên một lần nữa, gặp nhau và yêu nhau. Anh luôn mơ hồ cảm thấy cô quen thuộc, nhưng lại thực sự không nhớ được ra đã từng gặp cô ở đâu.
Cho tới ngày hôm nay, tất cả đối với anh vẫn như một giấc mơ, hạnh phúc vô cùng. Căn bệnh trị khỏi, hai nhân cách cũng hợp về làm một, tất nhiên đều có kí ức của nhau. Bây giờ không còn phân biệt ra hai nhân cách nữa, tất cả vẫn chỉ là một mình Phong Duật Thần anh mà thôi, anh đã có thể quang minh chính đại yêu cô rồi.
Thời gian 2 năm đó Phương Hân gần như suy sụp, nhưng cho tới khi nhận được bưu kiện của Phong Duật Thần từ Mỹ, cô mới như sống lại, bắt đầu lại từ đầu.
Bưu kiện chẳng có gì nhiều, chỉ là giấy kết quả xét nghiệm DNA của cô và Tiểu Duật Khang, cùng với một bức thư tay của Phong Duật Thần.
Anh nói, đêm của 5 năm trước, người mua cô chính là anh. Thậm chí anh còn xấu xa miêu tả lại cho cô nghe lúc đó cô đã như thế nào, tư thế của hai người ra sao, nói chung là hết sức lưu manh. Cô đọc xong sốc vô cùng, vừa giận cũng vừa mừng, không nghĩ rằng mọi chuyện sẽ trùng hợp như vậy. Rất khó tin đó, nhưng nó được gọi là định mệnh.
Phong Duật Thần còn nói, anh vẫn đang trong giai đoạn chữa trị bệnh của mình. Hai nhân cách đã hợp lại thành 1 nhưng không có nghĩa là đã điều trị được hoàn toàn, cho nên anh phải kéo dài thêm thời gian điều trị. Anh hứa với cô sau khi khỏi bệnh sẽ quay lại tìm cô, dặn dò cô phải sống tốt, ăn uống đầy đủ. Bố mẹ anh đã dần chấp nhận cô rồi, dù sao đi chăng nữa, cô cũng là mẹ ruột của Tiểu Duật Khang.
Nhưng cô nghĩ, bản thân phải thật cố gắng để thay đổi cái nhìn của bố mẹ anh về mình. Thời gian 2 năm đó, anh ở Mỹ chữa trị, cô ở lại cũng hết sức nỗ lực để trở thành một nhà thiết kế thời trang, đi theo những ước mơ của mình.
Cuối cùng cô cũng đã thành công rồi, cuối cùng cô cũng đã chờ được anh trở về bên cô...