Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Có rất nhiều hãng máy ảnh nổi tiếng mà cô từ trước đến giờ đã khao khát từ lâu nhưng vẫn không thể mua được, còn có một số máy ảnh phiên bản giới hạn.
Lần này nó ở trước mắt cô.... Hai mắt của nổi lên khao khát.
Cảm giác ngày càng quen thuộc, cô mặc kệ mọi người xung quanh, cứ thế chìm đắm trong thế giới của riêng mình.
Tịch Hân Nghiêng đưa tay sờ lên bề mặt từng chiếc máy ảnh, cô rất hiểu biết loại nào chụp hình tốt và cũng loại nào cho ra một bức ảnh đẹp, bởi vì lĩnh vực này cô rất chuyên nghiệp.
Đứng trước một cái máy ảnh mà kiếp trước cô đã khao khát muốn có từ lâu, tim của Tịch Hân Nghiêng đập mạnh thình thịch.
Cô rất vô cùng xúc động, nhân viên bên cạnh cũng ra sức chào hàng, toàn nói những thông tin mà con đã quá biết về nó, có nhiều cái cô còn biết rõ hơn.
Không cần nhiều lời, cô quyết định mua ngay nó.
Nhân viên bán hàng dường như rất vui vẻ, dẫn Tịch Hân Nghiêng đi đến quầy thanh toán, trong miệng còn không tiếc lời khen ngợi:" tiểu thư xinh đẹp này quả nhiên rất tinh ý, cửa hàng chúng tôi luôn luôn chào đón ngài, hi vọng lần sau này lại ghé đến".
Cô cười cười không nói, trong lòng đang thầm nghĩ quả nhiên chúc người khác thì câu sao lúc nào cũng phải bảo họ đến cửa hàng của mình, đó chính là câu cửa miệng của mỗi cửa hàng kinh doanh.
Phượng Vũ Vân nãy giờ vẫn im lặng đi sát bên cô, thấy Tịch Hân Nghiêng chọn máy ảnh cũng nghiêm túc nhìn theo.
Bình thường cô sẽ không như thế, rất khác biệt, khi động vào chiếc máy ảnh lại trở thành một người hoàn toàn khác.
Bà thấy được niềm tự tin, quyết tâm và khao khát đam mê mãnh liệt ở trong mắt cô.
Thích một cái gì đó cũng tốt, thích máy ảnh cũng không phải là xấu... nếu thích thì cứ để cô theo đuổi nó đi.
Phượng Vũ Vân không hề nghi ngờ thân phận của Tịch Hân Nghiêng, bởi vì bà đang dùng ánh mắt giản lược hóa mà nhìn gào vấn đề, mà cô thấy, tất cả mini người trong truyện, đối với chuyện liên quan đến cô, họ đều dùng ánh mắt giản lược hóa như thế.
Thanh toán xong, hai mẹ con lại bước vào một số cửa hàng khác rồi mới dắt nhau đi ăn tối.
Suốt quãng đường đi. Cô đều ôm khư khư máy ảnh như bảo bối, đến nhà ăn cũng thả nó xuống nhẹ nhàng bên ghế.
Nhà hàng Quảng Đông, ăn tối cũng không có gì là không tốt, trong lúc gọi thức ăn, cô chợt nhớ ra một chuyện...
Cô bỏ quên mất nam phản diện của mình ở nhà rồi!!!.
Không biết bây giờ anh đã ăn cơm chưa.
Tịch Hân Nghiêng vội vã lấy di động ra, muốn gọi cho anh đột nhiên nhớ ra chuyện cũ của mấy hôm nay thì khựng lại, sau đó chuyển qua wechat, nhập một dòng tin gửi đi.
Ở nhà Tịch Húc Sâm đang cầm tách trà nóng từ phòng bếp chuẩn bị bước vào thư phòng làm tiếp công việc dang dở.
Anh nghĩ buổi tối hôm nay cô sẽ không về nhà ăn cơm, điện thoại reo lên, anh xem tin nhắn, quả nhiẻn là thế.
Tịch Húc Sâm nhắn lại vài câu rồi thả di động xuống, đi đến ôm con mèo ú đang ngủ trên sofa, thủ thỉ:" mẹ con dường như quên mất hai cha con ở nhà rồi, thật là một người mẹ vô tâm, chúng ta nên bỏ nhà đi thôi, không quan tâm tới mẹ nữa".
Con mèo đang ngủ ngon lành, đột nhiên bị ôm lên, phá giấc ngủ, nó liền ngơ ngác kêu meo meo, không hiểu gì cả, Còn Tịch Húc Sâm lại đang ảo tưởng gọi hai một người một mèo là hai cha con.
Anh ôm nó đến phòng bếp đổ cho nó một tô hạt và một khay sữa, cho nó ăn, còn mình thì bước lên thư phòng.
Trở lại phía nhà hàng, hai mẹ con vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ, ăn đến no nê thì Phượng Vũ Vân mới lái xe đưa cô trở về, trên ghế sau của xe đầy ắp túi mua sắm.
Từ lúc đi chơi đến khi kết thúc, hai người không một ai nhắc đến chuyện của Tịch Húc Diệu, hai người đều thông minh, im lặng, không muốn phá hủy bầu không khí vui vẻ này.
Cô lấy phần của mình, vỏn vẹn có sáu túi và một cái máy ảnh, còn Phượng Vũ Vân thì khỏi nói, mười mấy cái túi.
Cô đứng trước cửa xe, vẫy tay chào bà.
" Mẹ có về nhà một mình được không, hay là ở lại đây tối nay đi mai rồi hẵng về". Cô lo lắng nói.
"Con đừng khinh thường mẹ của con, không sao mẹ về được, con cứ vào đi, Bye bye". Phượng Vũ Vân hôn gió với cô.
"mẹ đi cẩn thận".
Chờ chiếc xe của Phượng Vũ Vân di khuất, cô mới bước vào nhà. Bây giờ là 10 giờ tối.
Cô chớp chớp mắt, không biết bây giờ anh đã ngủ chưa?... Hi vọng anh sẽ quên đi cái khế ước mấy hôm trước.
Tịch Hân Nghiêng bây giờ chỉ có thể hy vọng kỳ tích xuất hiện, ước gì nam phản diện của cô bị mất trí nhớ, ngủ một đêm tới sáng liền quên Hết, như thế thì vô cùng tốt.
Nhưng mà làm sao có thể trôi qua nhanh như thế, chuyện đến rồi cũng sẽ đến.
Khi Tịch Hân Nghiêng bước vào cánh cửa....mọi việc đã xong xuôi rồi....