Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 17: SỰ DỤ DỖ CỦA NGƯỜI ĐẸP
CHƯƠNG 17: SỰ DỤ DỖ CỦA NGƯỜI ĐẸP
Người phục vụ tuấn tú trẻ tuổi mang theo vẻ lễ phép của nghề nghiệp mà mỉm cười, nói: "Xin hỏi cô đây là bạn của Sở tiên sinh sao ạ? Có việc đã hẹn trước sao ạ?"
Lâm Phiên Phiên lắc đầu: "Tìm anh ta còn phải hẹn trước? Anh ta bận rộn như vậy sao?"
Nghĩ lại, Sở Tường Hùng anh tuấn dịu dàng như vậy, những cô gái thích gọi anh ta nhất định rất nhiều rất nhiều, nghĩ vậy, lòng Lâm Phiên Phiên lập tức không khỏi chìm xuống đáy biển.
Người phục vụ nói: "Xin lỗi, nếu như cô không phải bạn của Sở tiên sinh, cũng không hẹn trước với Sở tiên sinh, xin thứ cho tôi không thể mang cô đi quấy rầy Sở tiên sinh, xin hỏi cô còn cần phục vụ gì khác không?"
"Vậy... cho tôi một ly Bloody Mary đi!"
Không thấy Sở Tường Hùng, Lâm Phiên Phiên thực sự không muốn cứ như vậy trở về, đi về rồi tiếng rên rỉ trên giường ở cách vách cũng sẽ ồn ào khiến cô không thể ngủ yên, chẳng thà ở đây uống một chén, giết chút thời gian.
"Được, xin chờ một chút!"
Người phục vụ lễ phép gật đầu, sau đó xoay người rời đi, không lâu sau, liền bưng tới cho Lâm Phiên Phiên một ly Bloody Mary đỏ tươi.
Lâm Phiên Phiên từ từ uống từng ngụm rượu nhỏ, lắc lắc cái cổ nhìn chung quanh, nói không chừng cô sẽ nhìn thấy Sở Tường Hùng, nếu như cô và hắn thật sự có duyên.
"Hi, người đẹp, tôi có thể ngồi đây không?"
Lúc này, một cô gái đẹp diễm lệ mặc bộ váy ngắn cổ xẻ chữ V sâu hoắm màu đen, trang điểm cực đậm, khuỷu tay bưng một ly rượu, nét mặt vui cười thản nhiên đi tới trước mặt Lâm Phiên Phiên.
"Ớ..."
Lâm Phiên Phiên ngây người trong chốc lát, lập tức gật đầu: "Được!"
Nếu như đối phương là một người đàn ông xa lạ, Lâm Phiên Phiên nhất định sẽ kiên quyết cự tuyệt, nhưng đối phương là một phụ nữ, lực cảnh giác của Lâm Phiên Phiên không khỏi hạ thấp xuống.
Cô gái xinh đẹp ngồi xuống cạnh Lâm Phiên Phiên: "Sao cô lại uống rượu một mình ở đây, bạn trai cô đâu?"
"Tôi không có bạn trai."
Lâm Phiên Phiên lập tức lắc đầu, từ khi phát hiện gian tình giữa Hoắc Mạnh Lam và Lâm Tinh Tinh, gã và cô đã không còn bất cứ quan hệ gì, mà Sở Tường Hùng... anh ta chỉ có thể nói là người đàn ông đầu tiên của cô, còn lâu mới được xưng là bạn trai.
Cô gái xinh đẹp khẽ “ồ” một tiếng, nhoáng cái, lại tới gần Lâm Phiên Phiên vài phần, còn to gan đưa tay phải ra nắm eo nhỏ của Lâm Phiên Phiên, nói với làn hơi thở thơm tho, sạch sẽ: "Đã như vậy, chúng ta đây cũng có thể trở thành bạn bè tốt, có phải không?"
Lâm Phiên Phiên cứng đờ cả người, hành động của cô gái này thật là kì lạ, hơn nữa trong lời nói có vẻ có ám chỉ gì khác, lẽ nào cô gái này là người đồng tính?
Lâm Phiên Phiên lập tức bị ý tưởng trong đầu chính mình dọa sợ, vội vã đẩy cái tay ôm eo cô của cô gái xinh đẹp ra, cả khuôn mặt đỏ bừng hết lên, vội la lên: "Tôi... tôi chỉ thích đàn ông."
Cô gái xinh đẹp chấn động, có vẻ không ngờ Lâm Phiên Phiên sẽ nói trắng ra như vậy, lập tức cười khẽ một tiếng, kéo tay Lâm Phiên Phiên lại, dùng sức kéo, Lâm Phiên Phiên không đề phòng liền ngã ngồi trên hai chân của cô ta.
"Tôi cũng thích đàn ông, nhưng có lúc tôi sẽ đổi khẩu vị, thích phụ nữ, cùng là phụ nữ, cô cũng có thể như vậy, có muốn thử một chút hay không, rất kích thích đó!"
Cô gái xinh đẹp mở miệng dụ dỗ nói.
"Không... không muốn!"
Lâm Phiên Phiên bị từ ngữ to gan lớn mật của cô ta làm cho thẹn thùng đỏ cả lỗ tai, dùng dằng muốn đứng lên, nhưng eo lưng lại bị cô gái xinh đẹp túm thật chặt, hơn nữa hai tay cũng bị cô gái này nắm chặt, căn bản không có cách nào thoát thân.
Trong lúc nhất thời, Lâm Phiên Phiên vừa tức vừa sợ, đôi mắt thoáng cái đã ẩm ướt đỏ lên.
"Buông cô ấy ra!"
Lúc này, một giọng nam quen thuộc, dịu dàng mang theo lửa giận nhè nhẹ vang lên trên đỉnh đầu Lâm Phiên Phiên, một giây kế tiếp, Lâm Phiên Phiên đã bị một đôi tay dài kéo tách ra khỏi sự kiềm chế của cô gái xinh đẹp, ngã vào một lồng ngực dày rộng ấm áp.
Lâm Phiên Phiên ngẩng đầu nhìn lên, chính là Sở Tường Hùng mà cô ngày nhớ đêm mong.
Ôm Lâm Phiên Phiên sợ đến mức run rẩy cả người thật chặt trong ngực, Sở Tường Hùng dùng vẻ mặt rét lạnh như sương nhìn chằm chằm cô gái xinh đẹp kia, lạnh nhạt nói: "Cô lại ở đây xằng bậy nữa, cô quả thực đã không còn thuốc nào cứu được, cô ấy là người phụ nữ của tôi, về sau, không cho phép cô động đến một sợi lông của cô ấy nữa!"
Cô gái xinh đẹp không coi ra gì mà giương môi cười: "Muốn tôi không động vào cô ta, vậy anh hãy coi chừng cô ta cẩn thận vào!"
Nói xong, cô ta quăng cho Lâm Phiên Phiên một ánh mắt quyến rũ hớp hồn rồi hất tóc rời đi.
Lâm Phiên Phiên ghé vào trước ngực Sở Tường Hùng, trái tim vì một câu "Cô ấy là người phụ nữ của tôi" kia của Sở Tường Hùng mà đập nhanh điên cuồng, hơi thở cũng hơi rối loạn theo.
"Em có khỏe không, không bị dọa chứ?"
Sở Tường Hùng lại tưởng rằng Lâm Phiên Phiên còn bị chuyện quấy rối của người đồng tính vừa rồi dọa sợ, cúi đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn Lâm Phiên Phiên.
"Không... sao."
Lâm Phiên Phiên vội vàng lắc đầu, nói tránh đi: "Anh quen cô gái vừa rồi ư?"