Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Quản gia Lệ vội chạy đến đỡ hắn vào xe đến bệnh viện , suốt đường đi cô cầm máu giúp hắn , gương mặt tá nhợt đi hẳn , có lẽ do mất máu quá nhiều
"Lục Phong ráng lên sắp đến bệnh viện rồi"
Hắn cố cầm cự gật đầu mỉm cười sau đó ngất đi . Trong lòng cô càng lo lắng sợ hãi , sợ hắn xảy ra chuyện gì cô sẽ hối hận cả đời .
Đến nơi các bác sĩ y tá chờ sẵn bên ngoài cho hắn nằm sắp xuống giường vội đẩy tiến tới phòng phẫu thuật .
"Xin mời người nhà ở bên ngoài đợi " - nhân viên y tá ngăn lại không cho cô vào
Trần Nguyệt Nhi ngồi xuống ghế hai tay dính đầy máu của hắn run rẩy nước mắt rơi nhiều khiến cô chẳng thể nhìn rõ được
" Chủ quản gia liệu anh ấy có sao không ? Con rất sợ ... huhu"
Quản gia Lệ cũng rất lo đứng cạnh trấn an cô:
"Thiếu phu nhân đừng lo. Thiếu gia phước lớn mạng lớn chắc chắn sẽ không sao"
"Là tại con... Vì con anh ấy mới bị thương."
" Thiếu gia vì lo cho con đừng tự trách mình"
Mỗi phút trôi qua trái tim cô như thắt nghẹn lại trước giờ cô chưa từng trải qua cảm giác khó chịu , đau khổ như lúc này . Hơi thở càng trở nên loạn, bất lực không thể làm gì
Hai tiếng sau một nhân viên y tá chạy ra ngoài thông báo:
"Ai là người nhà bệnh nhân ?"
Trần Nguyệt Nhi cùng quản gia vội chạy đến
"Tôi ... tôi là bạn gái anh ấy"
"Hiện giờ bệnh nhân mất máu quá nhiều cần máu gấp bây giờ bệnh viện đã hết nhóm máu AB"
"Tôi ... tối nhóm máu AB" - Trần Nguyệt Nhi lên tiếng
"Được , cô theo tôi làm xét nghiệm"
Lúc sau một lượng máu được lấy ra từ người cô , y tá liền vào phòng phẫu thuật . Trần Nguyệt Nhi không nghe theo lời quản gia nằm nghĩ vẫn ngồi đó đợi hắn" Anh ấy bị thương nặng như vậy sao cô có thể an tâm nằm nghĩ ?"
Một tiếng sau , bác sĩ chính của cuộc phẫu thuật đi ra cô chạy đến hỏi
"Bác sĩ , anh ấy sao rồi ?"
"Cũng may có máu kịp thời nên không sao cuộc phẫu thuật rất thành công"
"Tốt quá .. tốt quá rồi . Cảm ơn bác sĩ"
Quản gia Lệ trở về lấy ít đồ dùng cần thiết còn cô ngồi ở phòng bệnh cùng với hắn . Xót xa bước vào thấy hắn nằm đó gương mặt tái nhợt không chút sức sống xung quanh toàn âm thanh của thiết bị trong thật lạnh lẽo .
Trần Nguyệt Nhi cầm lấy bàn tay hắn áp lên gương mặt mình nhận lấy hơi ấm mới khiến trái tim cô ấm lên phần nào
"Lục Phong , hãy mau tỉnh lại anh thích gì muốn em làm gì cũng được hết . Vì em nhớ giọng nói của anh nhớ ánh mắt anh khi nhìn em... Nhớ mọi thứ về anh"
Cô mới mất đi một lượng máu trong người nên khá mệt nhưng vẫn cố chăm sóc hẳn suốt đêm cứ một lúc lại thẩm ít nước lên môi hắn , sau đó lại đắp chắn nhìn hắn suốt đêm.
Đến sáng, ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào trong làm cô tỉnh giấc . Liền xem hắn có ổn hay không vào đi vệ sinh cá nhân một chút xong liền lau người giúp hắn nhìn vết thương cô không cầm được nước mắt " Chắc anh ấy đau lắm".
"Um"
Nghe tiếng Trần Nguyệt Nhi nhìn hắn đang động mắt muốn tỉnh dậy liền nhấn nút gọi bác
Sau khi kiểm tra vết thương đầy đủ bác sĩ gật đầu ghi chút bảo:
"Tốt không có vấn đề gì cả . Vết thương chưa lành nên ít động vào nước . Ngoài ra kiêng các món ăn như bò , rau muống ...."
"Vâng cảm ơn bác sĩ"
Trần Nguyệt Nhi tiễn mọi người ra ngoài , đóng cửa quay sang thấy hắn muốn ngồi dậy cô chạy đến đỡ
"Anh mới vừa khỏe lại đừng vận động mạnh , cứ nằm là được"
Dương Lục Phong nhìn cô khẽ cười bảo:
"Em đừng lo lắng quá , anh không sao rồi"
" Không được , kể từ bây giờ anh làm gì cũng phải nói với em. Anh đang là bệnh nhân"
"Tuân lệnh bà xã"
"Vô liêm sĩ, ai thèm gả cho anh"
Hắn nhìn cô đắc ý nói:
"Vậy sao hình như lúc anh chưa tỉnh có người nói chỉ cần anh tỉnh lại thì muốn gì em sẽ làm hết mà phải vậy không ?"
"Anh... ăn cháo đi "