Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương có nội dung hình ảnh
Hắn lắc đầu bế cô lên đi thẳng ra ngoài đưa cô vào trong xe . May là có tài xế đi theo để hắn. còn chăm cho cô . Trên xe Trần Nguyệt Nhi liên tục nôn ói hắn biết trước đã chuẩn bị bọc cho cô . Mới đi được nửa đoạn đường cổ ỏi tổng cộng năm lần khiến bao tử co thắt liên tục. Tựa người vào hắn ôm chiếc bụng đang khó chịu than thở
"Thật nhức đầu. Muốn ói"
Tài xế thấy cô vậy liền lên tiếng hỏi:
" Thiếu gia hay tìm khách sạn nào cho thiếu phu nhân nghỉ ngơi trước. Tình trạng hiện giờ của Thiếu phu nhân có vẻ không chịu được đường xa"
Dương Lục Phong thấy cô như vậy cũng không đành lòng nên đồng ý. Trên đường có một khách sạn năm sao tài xế liền dừng lại hắn đưa cô vào trong . Vừa được nằm trên giường cô dễ chịu được một chút . Hắn nhờ nhân viên mang thuốc giải rượu với cả đồ thay vào trong thấy cô té xuống giường rồi đứng lên chạy vào nhà vệ sinh nôn vào bồn cầu.
Hắn đi vào trong thấy cô ngồi bên ôm chiếc bồn cầu không nhịn được cười lấy điện thoại ra chụp vài tấm xong nhiệm vụ hắn thấy cô ôm chiếc bụng nhíu mày, nhìn vào thấy ói đến nổi lên dịch dạ dày luôn rồi " Biết trước như vậy hắn đã kiên quyết ngăn cô lại không để cô ham vui mà ói đến mức như vậy".
Lúc sau có thuốc , cô được dịu đi hẳn mà ngoan ngoãn nằm ngủ . Còn hắn thu dọn bãi chiến trường do ai đó đang ngủ ngon trên giường gây ra . Lúc này hắn thực sự muốn đánh cô một trận nhưng để khi cô tỉnh lại mới tính.
Đến tận trưa hôm sau, Trần Nguyệt Nhi VN và tỉnh lại cả người ê ẩm đầu lại đau như búa đổ cô cố giữ tinh thần , mở mắt thấy nơi khác thắc mắc
" Đây là đâu vậy ?"
'Khách sạn"
Nghe vậy hoảng hồn cô ngồi dậy xem quần áo trên người vẫn còn nhẹ nhõm thở phào . Nhìn lên thấy hắn ngồi đối diện nhìn chằm chằm cô mới nhớ những gì xảy ra hôm qua không dám đối mặt .
Trần Nguyệt Nhi đi vào bên trong nhà vệ sinh để vệ sinh cá nhân một chút . Trên người cô toàn mùi bia rượu thực sự rất khó chịu nha may hắn có để quần áo cho cô .
Lúc sau , đi ra có thấy hắn vẫn ngồi đó ung dung chờ cô lại mang theo chút quyến rũ của người đàn ông. Đi đến cô ngồi cạnh ôm tay hắn nhỏ giọng:
" Lục Phong , cho em xin lỗi vì đã trốn đi khiến anh phải đi tìm"
"Đi rồi lại về xin lỗi" - hắn nhíu mày hỏi tội
" Em... là do em suy nghĩ không chu đáo khiến anh phải lo lắng còn không nghe điện thoại của anh. Em không nghe lời có cứng đầu nên anh tha lỗi cho em đi được không ?"
Hắn trầm tĩnh không nói gì mặc kệ cô ôm lấy , sự im lặng của hắn khiến cô có chút lo lắng" tội cô nàng thế sao ?". Lúc sau hắn quay sang nhìn cô nói:
" Em còn không biết tội ?"
" Hửm? Không phải em nói hết rồi sao ?"
Dương Lục Phong bất mãn" cô còn không biết tội" tưởng vậy là hết rồi ?
"Em... tự mà suy nghĩ "
Trần Nguyệt Nhi thấy hắn đưa ít cháo nóng cho cô ngoan ngoãn ngồi ăn bụng cô có chút xót vì tối qua đã ói hết trong bụng không còn gì .
Vừa ăn vừa ngơ ngơ ngẫm lại những gì xảy ra hôm qua hắn đến sau đó cùng mọi người chơi trò chơi đến sáng không phải rất vui sao ? Chết , hình như hôm qua uống quá chén khiến bản thân không ra gì à ? Ăn hết tô cháo cô mới nghĩ ra được thì quả thật rất ngốc càng chứng minh cho câu nói " Có thực mới vật được đạo".
"Em biết rồi là em uống quá độ không biết ngừng để bản thân phải ói đến đau dạ dày . Hai anh hôm nay không thể đến công ty"
Hẳn búng tráng cô vừa búng vừa mắng:
"Em là con gái uống như thế nếu không có anh ở đó lỡ xảy ra chuyện gì thì làm sao ? Em có biết nguy hiểm lắm không ? Có biết hôm qua anh thật sự muốn đánh em một trận không hả ?"