Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit : Hàn
Mộ Lưu Yên để cho đại thư ký đem công tác đều an bài ở tại buổi sáng, về phần buổi chiều nàng tự nhiên là phải đi làm công tác chuẩn bị.
Cơm nước xong, Lâm Sanh nhàm chán ngồi ở văn phòng tổng tài chơi game, không thể không cảm thán, dựa lưng đại thụ thật mát. Trừ bỏ nàng dám ở phòng tổng tài chơi trò chơi, còn có ai dám?
Mộ yêu tinh đi nói chuyện làm ăn , toàn bộ văn phòng tổng tài có thể nói là thiên hạ của Lâm Sanh.
Lâm Sanh tự nhiên không biết, Mộ yêu tinh là vì nàng làm cơm tối, nếu không cũng không biết có biểu tình thế nào?
Mộ Lưu Yên cực kỳ phong cách lấy Maserati đi của nàng đi mua sách tư liệu, sau đó lại đi chợ.
Ý định ban đầu của nàng là muốn đi siêu thị, không biết sao nhớ tới Lâm Sanh nói thức ăn ở chợ tươi ngon, để tỏ vẻ chính mình không phải nuông chiều từ bé, Mộ tổng tài tự nhiên đi về phía chợ.
Sau khi lựa chọn kỹ lưỡng, Mộ yêu tinh cuối cùng cũng mua đủ những thứ mong muốn, vì thế, nàng nhịn không được ở trong lòng khen chính mình, kỳ thật, mình cũng có thể làm bà chủ gia đình!
Về đến nhà, Mộ Lưu Yên mở ra chọn xong thực đơn, bắt đầu xử lý đồ mua về.
Hai món ăn một món canh, không nhiều không ít, vừa vặn hai người ăn.
Mộ yêu tinh mười ngón không dính xuân thủy còn cố ý mua gà, định làm canh gà.
Tuy rằng nàng không thích canh dầu mỡ, nhưng Lâm Sanh thích, hơn nữa Lâm Sanh là cái loại ăn như thế nào cũng không béo, có đôi khi thật đúng là ghen tị.
Đem con gà mới vừa giết không lâu ngâm trong nước tắm, Mộ Lưu Yên cau mày, luôn cảm thấy thật là ghê tởm, cũng không biết là nguyên nhân không quen hay là bởi vì tâm lý tác dụng Mộ yêu tinh, tổng cảm giác tựa hồ có cổ hương vị.
Nếu không phải muốn làm cho Lâm Sanh một bữa cơm, Mộ tổng tài sớm mặc kệ.
Loại chuyện này quả nhiên không thích hợp với nàng.
Theo các bước trong sách, dùng nồi sành lớn từ từ hầm, bỏ chút hoàng kì, cẩu kỷ các loại, những thứ này không có cũng được đi, bất quá Lâm Sanh thích ăn nấm hương, cho nên Mộ Lưu Yên đem nấm hương cắt bỏ vào, lại thả vài trái táo đỏ thẫm. Như vậy, liền không sai biệt lắm .
Ân, còn có muối, miso, gừng, hẹ, rượu gia vị.
Cơ mà, muối là cái nào? Mộ Lưu Yên không chắc cũng chỉ dùng ngón tay ở trong mấy hộp gia vị nếm nếm, hẳn là cái này.
Còn có, miso.
Mộ tổng tài gặp có cái hộp không có vị, bên trong đại khái là trang miso.
Không có miso làm sao bây giờ? Tìm!
Mộ yêu tinh nhìn nhìn ở bên trong, ở trong góc nhìn thấy một túi giấy nước ngoài nhỏ.
Nhìn chữ viết phía trên, đại khái là chữ Tây Ban Nha, Mộ Lưu Yên cũng không chắc, ngôn ngữ này nàng không hiểu.
Thế, cái này có phải miso Tây Ban Nha hay không? Mở ra nhìn một cái, cũng là màu trắng.
Mộ Lưu Yên đang ở rối rắm, phát hiện bên trong còn có một lọ dầu ô-liu Tây Ban Nha.
Có lẽ, là mua dầu ô-liu du đưa? Có đôi khi thương gia cũng sẽ muốn làm các loại hành động đưa tặng bọc nhỏ dùng thử.
Nghĩ như vậy, Mộ yêu tinh cũng cảm thấy có lý, cho nên đem bọc ' miso ' nhỏ nhất đều đổ đi vào.
Canh gà là trọng yếu nhất, những thứ khác ngược lại không gấp.
Lại ở trong ngăn kéo tìm những thứ khác một chút, cuối cùng tìm được miso bỏ dỡ.
Ừm, lấy cái này đến xào hai món ăn đợi lát nữa, vừa lúc.
Vì thế, Mộ yêu tinh cả buổi chiều đều chui trong phòng bếp, làm đồ ăn của nàng.
Thời điểm Lâm Sanh tan tầm trở về, đã muốn năm giờ bốn mươi phút , mà nàng mở cửa một cái liền ngửi thấy được mùi thơm của thức ăn.
Sửng sốt một lát, Lâm Sanh hướng phòng bếp chạy như bay.
Quá kinh khủng, trong nhà chỉ có hai nữ nhân, Mộ yêu tinh cùng Sarah đều là người không biết nấu cơm, sẽ không đem của mình phòng bếp đốt đi chứ? !
"Đầu gỗ, em đã trở lại!" Mộ Lưu Yên thấy Lâm Sanh xuất hiện ở cửa phòng bếp, trước mắt sáng ngời, "Em xem, bữa cơm tối nay là chị làm!" Có chút đắc ý chỉ vào nồi còn đang đun, "Là canh gà em thích nhất nga!"
Lâm Sanh bất động thanh sắc tiêu sái qua đi, cầm côn bố lộng thỉ [1] sau đó mở nồi sành ra, quả nhiên nghe thấy được mùi canh gà.
"Yêu tinh, đây là chị làm?" Lâm Sanh có chút không thể tin, yêu tinh của nàng còn biết nấu cơm? Thật đúng là hiếm thấy.
Mộ Lưu Yên liếc Lâm Sanh một cái, sau đó ôm lấy của cổ nàng, yêu mị cười nói, "Chuyện đơn giản như vậy, người ta làm sao có thể sẽ không?" Nấu cơm, cũng không khó khăn như thế a!
Lâm Sanh từ chối cho ý kiến, bất quá quả thật nhìn Mộ yêu tinh với cặp mắt khác xưa, có vẻ rất ngon, đồ ăn này!
"Mộ yêu tinh, chị là thiên tài!" Đúng lúc khen ngợi cũng là phương pháp xúc tiến tình cảm, hơn nữa Mộ Lưu Yên đích xác rất lợi hại, làm thức ăn màu sắc cũng rất đẹp mắt, khiến người ta rất muốn ăn một miếng.
Lâm Sanh nhịn không được hôn Mộ Lưu Yên một hơi, mặc dù rất muốn tiến một bước xâm nhập vào, nhưng không phải lúc, chỉ có thể lướt qua lập tức dừng lại, "Chúng ta ăn cơm."
"Được."
"Đúng rồi, Sarah còn chưa có trở lại sao?"
"Nga, Thanh Thanh mang nàng ăn ở bên ngoài." Mộ Lưu Yên mắt cũng không chớp nói.
"Vậy hai chúng ta ăn đi. Ais, Dư Thanh cũng thật sự là quá khách khí." Lâm Sanh cảm thấy được có chút làm phiền Dư Thanh, dù sao không thân chẳng quen, tuy rằng nói là khuê mật của Mộ yêu tinh, nhưng cũng không thể quá phiền toái người ta phải không ?
Đó là phải! Mộ Lưu Yên ở trong lòng nói, chị cũng đem tiểu mỹ nhân sống sờ sờ đưa đến trước mặt nàng.
Mộ tổng tài ở mặt nấu nướng coi như là có điểm thiên phú, tối thiểu nấu ra đồ ăn rất có sắc cảm, khiến người ta có dục vọng muốn nếm thử.
"Uống trước bát canh gà." Mộ yêu tinh thừa lúc cấp Lâm Sanh một chén canh gà vàng cam chanh, "Chị đã hầm rất lâu."
Đầu gỗ tiếp nhận bát, chỉ cảm thấy nhiệt độ trong chén truyền vào lòng mình, "Chị hôm nay nói là đi bàn chuyện làm ăn chính là ở nhà nấu cơm?"
"Ừm, người ta nghĩ muốn cho em một kinh hỉ nha!"
Lâm Sanh nắm tay Mộ Lưu Yên nhìn thấy phía trên bị dầu văng lên ngâm nước, rất là đau lòng, "Lần sau đừng nấu cơm, vẫn là em nấu! Em đau lòng!" Một đôi tay tốt như vậy, nếu bị hủy, em đây chẳng phải là muốn khóc chết?
Mộ Lưu Yên không trả lời, chính là hôn Lâm Sanh thật sâu, sau một lúc lâu mới nói, "Uống canh nhanh, đều lạnh."
"Nga."
Lâm Sanh uống ngay một chén canh gà tràn đầy, không biết vì cái gì tổng cảm thấy được hương vị là lạ, chậc chậc hai tiếng, nhưng lại không nói ra quái ở nơi nào, đại khái là tâm lý của mình tác dụng đi.
Hai người im lặng ăn cơm, ngẫu nhiên còn liếc mắt đưa tình một chút, Mộ yêu tinh cấp đầu gỗ ba bát canh gà đầy thẳng đến nỗi nàng chống đỡ nhìn thấy canh gà cũng thay đổi sắc mặt.
"Mộ yêu tinh, chị như thế nào không uống?"
"Không cần, rất béo, buổi tối không uống."
"Nga."
Lâm Sanh vì tỏ vẻ Mộ Lưu Yên làm thức ăn không tồi, ăn hai chén cơm hơn nữa Mộ yêu tinh rót cho nàng ba bát canh gà, khiến nàng ăn rất muốn ói.
Sau buổi cơm tối, Lâm Sanh đi rửa chén ngay, thuận tiện đem phòng bếp lau chùi, sắp xếp một chút.
Bất quá, thời điểm nàng sắp xếp lại các loại gia vị phát hiện không thấy gói hút ẩm.
Không biết vì cái gì, có loại thực dự cảm rất xấu.
Nhớ tới có canh gà mùi lạ.
"Mộ yêu tinh ——" Lâm Sanh hy vọng đây là chính mình suy nghĩ nhiều.
"Làm sao vậy?" Mộ Lưu Yên ở bên ngoài xem TV đi vào, thấy Lâm Sanh đối diện tủ gia vị ngẩn người, khó hiểu hỏi.
"Chị có thấy một bọc rất nhỏ bên trong hay không ——" Lâm Sanh lời còn chưa nói hết đã bị Mộ Lưu Yên đánh gãy , "Miso Tây Ban Nha? Nga, người ta bỏ vào trong canh gà rồi. Làm sao vậy?"
"Miso Tây Ban Nha? ! ! !" Lâm Sanh cảm thấy mình nghe được thiên thư, trong nháy mắt mặt của nàng đều tái, "Chị nói nó là miso Tây Ban Nha? Chị như thế nào đã cảm thấy nó là miso? !" Đầu gỗ không bình tĩnh, cho xin, đây là sẽ chết người đó!
"Cùng dầu ô-liu Tây Ban Nha để cùng một chỗ, hơn nữa còn để trong ngăn gia vị, không phải miso thì là cái gì?" Chẳng lẽ chính mình thả muối Tây Ban Nha? Đầu gỗ kia cũng không có bị mặn a!
"Gói hút ẩm ——" Lâm Sanh cảm thấy được dạ dày mình có điểm co giật, nhịn không được che miệng, ánh mắt nhìn Mộ Lưu Yên giống như đang nhìn một thần nhân!
Đem gói hút ẩm làm miso, Mộ yêu tinh, chị còn có thể ác hơn một chút sao?
"A! ! !" Lúc này Mộ yêu tinh cũng gấp, "Mau, mau đi bệnh viện!" Vội vàng đi qua nâng Lâm Sanh, "Em nói em không có việc gì đem gói hút ẩm bỏ vào làm gì chứ?"
"Phòng bếp khói dầu nhiều a!"
Lâm Sanh suýt muốn khóc, để gói hút ẩm trong ngăn để dầu, cái này cũng sai?
Quả nhiên, để người cùng phòng bếp tương khắc vào nhà bếp chính là một sai lầm.
Sau này, nói gì cũng không thể để cho Mộ Lưu Yên đụng nồi chén gáo chậu nữa.
Trên thế giới đồ ăn độc nhất không phải vừa thấy là biết hỏng, không thể ăn, mà là những thứ bề ngoài đẹp, màu sắc hương vị đều đỏ nhưng bên trong bất tri bất giác lại bỏ thêm độc dược.
Quả thực là giết người vô hình.
Thực bi kịch cho Lâm Sanh ở bệnh viện được báo thêm một chuyện xấu, rửa ruột.
Vì thế, dạ dày đầu gỗ bị Mộ yêu tinh tàn phá qua một lần, lần sau, lại bị bệnh viện tàn phá một lần.
Phỏng chừng, canh gà Lâm Sanh yêu nhất sẽ trở thành nỗi đau cả đời của nàng, vĩnh viễn khó có thể quên.
------------------------------
[1] Côn bố lộng thỉ : quên mất nó gọi là cái gì rồi :v Cái mà cầm để nhấc nắp nồi lên cho đỡ nóng ấy...