Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tổng Tài Lão Bà Chờ Ta Một Chút
  3. Chương 54
Trước /72 Sau

Tổng Tài Lão Bà Chờ Ta Một Chút

Chương 54

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Bữa ăn kia lại khiến Mộ tổng mặt đỏ tim đập,ngay cả mùi vị thức ăn đều nếm không ra    

Lâm Sanh thì ngược lại mặc dù cô nghiện, cũng không làm cô no được, nhưng đỡ thèm.

Bất quá, Lâm đầu gỗ dù rảnh rỗi nhưng vẫn đứng ngồi không ngồi yên, trong mắt cô cái gì bây giờ cũng đều không thú vị.

Thật muốn đi phòng bệnh của Tần Mạt! Không nhìn cô ta một cái liền luôn cảm thấy bứt rứt và hoảng hốt, cũng không biết Tần Mạt như thế nào rồi? Tò mò a!

"Sao vậy, nhìn em có vẻ đứng ngồi không yên?" Mộ Lưu Yên thấy Lâm Sanh ánh mắt thỉnh thoảng nhìn ra ngoài , ngồi cũng ngồi không yên, làm sao nàng không biết cô đang suy nghĩ gì, chỉ là nàng cố ý hỏi vậy.

"Em  nói, yêu tinh này, hay chúng ta đi 'Thăm' Tần Mạt một chút ? Nói thế nào chúng ta cũng là 'Bạn' với cô ấy mà!"

Lâm Sanh vừa nói lại khiến Mộ Lưu Yên buồn cười, hai người là bạn lúc nào vậy? Sao tôi không biết.

"Hai người lúc nào thì trở thành bạn? Mấy ngày trước ai còn cùng cô ấy quậy phá đến tận chỗ chị?" Mộ yêu tinh híp mắt, mặt đầy vẻ chính trực nhìn người trước mặt, khẽ mỉm cười một tiếng, "Cô rất muốn đi nhìn?"

"Nói thế nào chúng ta cũng cùng ăn cơm chung." Lâm Sanh tròn mắt dùng ánh mắt vô tội nhìn mộ yêu tinh, "Chẳng lẽ chị không nghĩ tới đi xem cô ấy một cái?" Tôi muốn đi xem Tần Mạt chật vật như thế nào, thấy cô ta xui xẻo tôi liền cao hứng, cô không thể thỏa mãn nguyện vọng nhỏ bé này của tôi ư?

Mộ Lưu Yên đang thu thập bàn, nghe Lâm Sanh nói liền ngừng tay một lát, mình có nên đi nhìn hay không chứ ?

Có lẽ là muốn.

Cũng không phải là vì người kia, chỉ là một phần đã từng là đã từng.

Mộ Lưu Yên cũng không phải người tốt, ở thương trường nhiều năm như vậy, nàng cũng không còn là Mộ Lưu Yên thuần khiết, không chút tỳ vết như trước kia.

Cho nên, nàng lại càng không phải thiếu nữ đã từng yêu đến chết đi sống lại.

Thời điểm nàng vì Tần Mạt mà tự sát, Mộ Lưu Yên đó thực sự đã vĩnh viễn biến mất.

Không phải là chưa từng nghĩ đến việc trả thù, nhưng nàng càng không hy vọng nhớ lại Tần Mạt , như vậy hai ngươi vĩnh viễn chỉ có thể dây dưa cùng một chỗ.

Cho nên, nàng tình nguyện sống mơ mơ màng màng cũng không nguyện ý dùng thủ đoạn để báo thù người kia.

Thậm chí, sâu trong nội tâm, nàng tình nguyện hai người là đôi bạn bình thường, cùng nhau trải qua những tháng ngày sau này.

Nhưng tâm hồn từng bi thương đến vậy, từng đau đớn đến thực sự không muốn báo thù?

Có lẽ là có đi, chỉ là không muốn tự mình ra tay.

"Được rồi, đi nào!" Mộ Lưu Yên đem đồ ném vào trong thùng rác, sau đó nhìn Lâm Sanh, "Em cũng đừng trách chị không nhắc trước, Đường Vị Nhiên cũng không phải nhân vật dễ trêu chọc."

"Hắc hắc, yêu tinh, chờ một chút, em đi thay quần áo đã." Ở bệnh viện, Tần Mạt đang mặc quần áo bệnh nhân, nhìn thật khó coi, giống như ngồi tù vậy. Cô cũng không tránh Mộ Lưu Yên, dù sao nên nhìn Mộ yêu tinh cũng nhìn rồi, mình so với Mộ yêu tinh, thật không có gì là không thể nhìn, cô cũng không quan tâm.

Mộ Lưu Yên bất đắc dĩ lắc đầu một cái, khóe miệng khẽ cong lên, ngay cả chính nàng cũng không có phát hiện.

Ở phương diện sinh hoạt, Lâm Sanh đều chiều theo Mộ yêu tinh, nhưng mấy yêu cầu kì lạ thì luôn là Mộ Lưu Yên chiều theo ý Lâm đầu gỗ.

"Đúng rồi, đi thăm bệnh nhân không thiếu hoa tươi được. Mộ yêu tinh em đi mua hoa, chị ở đây chờ em."

Lâm Sanh không đợi Mộ Lưu Yên trả lời liền mở ra cửa chạy ra ngoài, giống như sợ Mộ yêu tinh đuổi theo vậy.

Lâm đầu gỗ vốn là người rất chững chạc, nhưng trong chuyện này, nàng thật sự thấy không ổn chút nào.

Sự chờ mong Tần Mạt thật không thể lạc quan hơn được.

Ai kêu cô vứt bỏ nhà ta Mộ yêu tinh không nói, còn muốn chia rẽ chúng ta?

Cô xem, ngay cả ông trời cũng nhìn không được?

Tôi còn tưởng rằng chuyến bay của cô trễ giờ nếu không làm sao lại không có động tĩnh?

Chờ Lâm Sanh mua hoa trở lại, Mộ Lưu Yên nhìn một cái thiếu chút nữa bị nước miếng sặc chết.

Đây là đi tảo mộ chứ có phải đi thăm bệnh nhân đâu cơ chứ.

Lâm Sanh hoa gì không mua, lại đi mua hoa cúc màu vàng , còn là một bó to đùng nữa chứ, thật đúng là cáo đến nhà gà chúc Tết, cảm giác không yên lòng chút nào.

"Ai nha, chớ kỳ kèo, đi hỏi thăm sức khỏe thôi mà, Tần Mạt ở phòng bệnh 414, chậc chậc."

414, chết rồi chết tiếp, con số này cũng thật tốt! Đủ cát lợi!

Mộ Lưu Yên cũng không biết nên nói cái gì, được rồi, theo cô ấy cả đi.

Nàng cũng không dám phản đối hay ngăn cản, nếu không trời mới biết Lâm đầu gỗ tương lai dày vò nàng như thế nào nữa.

Vì an toàn của bản thân, đành hy sinh người ngoài vậy.

Phòng bệnh Lâm Sanh cách phòng bệnh Tần Mạt không tính là xa, nhưng cũng không được gọi là gần, có thể nói là ở cùng một tầng lầu, chỉ là phòng bệnh Lâm Sanh ở đầu hành lang, còn của Tần Mạt là ở cuối.

Đứng trước cửa phòng 414, Lâm Sanh cũng không gõ cửa, quấy rầy Tần Mạt cũng không cần mệt vậy, cho nên, cô căn bản không có gõ cửa liền trực đi vào, trùng hợp, cô liền bị một màn trước mắt làm đỏ mặt tim đập.

Trong nháy mắt, Lâm Sanh bị mù mắt chó.

Cô thấy một người đẹp không thua gì mộ yêu tinh nửa nằm, nửa ngồi trên giường bệnh, tay phải nắm cằm Tần Mạt , miệng đối miệng, hư hư thực thực hôn môi.

Tại sao nói hư hư thực thực? Bởi vì biểu tình Tần Mạt không giống như đang hưởng thụ, mà giống như đang vô cùng giận dữ kèm theo chút gì đó bi thương.

Vì sao Lâm Sanh có thể quan sát cẩn thận như vậy, đối đãi với tình địch Lâm đầu gỗ thật chú trọng lau sáng cặp mắt, cho nên một màn này nhìn thật rõ a.

Không cần đoán cũng biết mỹ nữ này nhất định là Đường Vị Nhiên.

Trừ Đường Vị Nhiên, Lâm Sanh cũng không nghĩ tới còn có ai có thể ưu việt như vậy cùng Tần Mạt hôn môi.

Hai người đột nhiên đến thăm quấy rầy nhã hứng Đường Vị Nhiên, cho nên cô cũng không có tiếp tục nhìn nữa, trực tiếp bỏ qua người nào đó đang nằm trên giường bệnh, "Mộ tổng tài, không gõ cửa không phải là một thói quen tốt." Đường Vị Nhiên khoanh tay, cười như không cười nhìn Mộ Lưu Yên cùng Lâm Sanh, bó hoa trong tay Lâm Sanh cũng tự nhiên đập vào mắt cô.

Nhưng là Đường Vị Nhiên cũng không nói gì, cô dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Tần Mạt, " Có lẽ người nào đó cũng không ngại đi."

Chưa bao giờ Tần Mạt lại cảm thấy chật vật như lúc này, khi trước cô hăm hở nói muốn đi chọc tức Lâm Sanh cùng Mộ Lưu Yên, không nghĩ tới vừa xuống máy bay liền xảy ra tai nạn xe cộ, vậy cũng tạm được, không nghĩ tới nằm viện còn có thể đụng phải hai người! Đáng hận nhất, Đường Vị Nhiên còn muốn đem mình biến thành người phụ nữ của riêng cô ta, thật đen đủi đủ đường.

"Xin lỗi, lần sau tôi sẽ nhớ." Mộ Lưu Yên cười một tiếng, ánh mắt nhiều thêm một tầng thâm ý, nhìn về phía Tần Mạt cùng Đường Vị Nhiên

Lâm Sanh thấy Mộ tổng không có gì bất ổn cũng yên lòng, cô sao lại không muốn thử một chút Mộ yêu tinh chứ ?

Chỉ là, nếu Mộ Lưu Yên không có gì dị thường, cô trong lòng cũng yên tâm, cũng không còn cố kỵ nữa.

"Tần Mạt, nghe nói cô nằm viện, cho nên tôi đặc biệt tới thăm cô." Lâm Sanh nháy nháy mắt, đem một bó hoa cúc màu vàng đặt ở tủ trên đầu giường Tần Mạt, "Chậc chậc, chân gãy, thật là —— bất hạnh a!"

Chỉ thấy một cái chân bó thạch cao của Tần Mạt treo lơ lửng giữa không trung, trên trán cũng có vết tím bầm, còn có trầy da thật là quá bất hạnh!

"Làm sao lại biến thành như vậy?" Lâm Sanh sờ cằm coi thường Tần Mạt, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người đứng ở một bên Đường Vị Nhiên hỏi .

"Hừ, tai nạn xe cộ."

Đường Vị Nhiên nhìn Tần Mạt một cái , trong lời nói còn mang theo kinh thường ý nói cô đáng đời.

Lâm Sanh bày ra dáng vẻ tiếc hận, trong lòng nhưng lại mỉm cười sung sướng.

Chưa bao giờ cô lại thích tai nạn xe cộ như lúc này.

Thật đúng là người tính không bằng trời tính.

Tần Mạt, cô cũng có ngày hôm nay? 

Quảng cáo
Trước /72 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Phố Nha Hương

Copyright © 2022 - MTruyện.net