Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Lâm Sanh, ba nghĩ chúng ta cần phải nói chuyện với nhau." Về khách sạn để hành lí xuống, Lâm Sanh xoay người rời đi, ba Lâm vội vàng nói: "Nói thế nào thì chúng ta cũng là ba mẹ của con, con đối đãi với chúng ta như vậy sao?" Lâm Sanh dừng bước nhưng không xoay người lại như đang cân nhắc là có nên ở lại hay không.
"Đầu gỗ, hai bác có lẽ đã lâu không gặp em, em vẫn nên ngồi lại với họ đi." Mộ Lưu Yên nhìn nhìn ba Lâm mẹ Lâm rồi nhìn Lâm Sanh không có phản ứng, chỉ có thể tiếp tục khuyên nhủ "Một lát chị đi tìm Thanh Thanh, hình như dạo này tâm tình của cậu ấy không được tốt cho lắm."
"Được rồi, vậy chị lái xe chậm một chút." Lâm sanh gật gật đầu sau đó xoay người hướng phía ba mẹ đi tới nói: "Chúng ta đi vào rồi nói." Ba Lâm mẹ Lâm không ngờ tới là Mộ Lưu Yên lại giúp đỡ họ nói chuyện, đối với nàng ấn tượng tốt hơn không ít, nhưng nguyên tắc của một số vấn đề vẫn sẽ không thay đổi.
"Được rồi, hai người muốn nói gì với tôi ?" Lâm Sanh dựa vào sopha, ánh mắt nhìn vào bóng đêm ngoài cửa sổ, đúng là không thể cho người ta nói chuyện. Mẹ Lâm đi qua ngồi cạnh Lâm Sanh, người nọ lại cau mày xê dịch sang một bên, không nói gì.
"Sanh Sanh, mẹ biết những năm nay là ba mẹ không tốt, con không thể tha thứ cho ba mẹ sao?" So với lời hứa của ba Lâm, mẹ Lâm càng để ý hơn tới quan hệ với con gái, nếu không thể chửa lành mối quan hệ này, thật thì ông cũng chỉ là nói suông.
Lâm Sanh khẽ đánh thầm một tiếng, lời nói này nghe sao thật buồn cười. Kéo kéo khóe miệng, đối với người mẹ ngồi bên cạnh thản nhiên nói "Hai người bận rộn như vậy lại qua đây làm gì? Tiếp tục sự nghiệp âm nhạc của hai người không phải tốt hơn sao? Dù sao thì tôi có tồn tại hay không cũng chẳng có gì quan trọng, nói tới tha thứ làm gì? Tôi chỉ cần nhớ hai người là người sinh tôi ra là tốt rồi, còn về hai người, đối với hai người, không cần phải để ý tới tôi, không phải ổn rồi sao?"
"Lâm Sanh, con nói chuyện với mẹ con như thế à?!" Ba Lâm hung hăng trừng mắt với Lâm Sanh, vừa định tiếp tục nói gì đó lại bị ánh mắt của mẹ Lâm ngăn lại, đành không tiếp tục.
"Sanh Sanh, con nhất định không thể không có cô ấy sao?" Mẹ Lâm cùng ba Lâm kỳ thật đối với đồng tính luyến ái không có kì thị, mọi chuyện đơn giản là nằm ở đối tượng đó là Mộ Lưu Yên, cái khác không cần bàn tới. Bọn họ cho dù là ở nước ngoài nhưng lại thường xuyên nhìn thấy Mộ Lưu Yên cùng đủ loại con gái trên các tạp chí khác nhau, tổng tài Mộ thị, trong giới kinh doanh nổi tiếng phong lưu, như vậy làm sao xứng với con gái Lâm Sanh của họ? Ba Lâm nhận thấy mấy vòng lẩn quẩn kia liên quan tới Mộ Lưu Yên, đối với ông là càng không thể chấp nhận!
Nó thích con gái, có thể!
Nhưng người đó là Mộ Lưu Yên, tuyệt đối không thể!
Ai biết nàng ta có đùa giỡn tình cảm với đứa nhỏ nhà mình hay không? Tuy hằng năm không ở cạnh Lâm Sanh nhưng họ sống đến tuổi này rồi chỉ có một đứa con gái, đang nghĩ tới bỏ lại công việc, chuyên tâm để lấy lại một gia đình êm ấm, không nghĩ tới lại lòi ra chuyện này, hai vợ chồng họ đương nhiên không thể mặc kệ ngồi xem.
"Mẹ, tôi yêu chị ấy, thế giới của tôi không thể không có chị ấy." Thế giới của tôi có thể không có hai người nhưng phải có yêu tinh kia.
Mẹ Lâm nghe xong sắc mặt là không tự nhiên được, có một số chuyện bà vẫn chưa nói rõ nhưng xét thấy thái độ con gái mình sợ là đã thật sự quyết tâm. Kỳ thật, biểu hiệu vừa rồi của Mộ Lưu Yên đúng là rất tốt nhưng tình trường ngày xưa của nàng vẫn khiến cho ấn tượng của người ta với nàng khắc sâu hơn, khó mà thay đổi được.
"Tôi đi uống cà phê." Ba Lâm đúng là không thể nghe nổi nữa, giống như quỷ ám. Mẹ Lâm thở dài, chồng mình tuy rằng là lớn lên ở Áo nhưng suy nghĩ vần chịu ảnh hưởng của mẹ ông, vẫn còn định kiến. Huống hồ trong nhà chỉ có một đứa con gái, trong lòng luôn nuôi hy vọng về sau nó có thể tìm được một người tốt cho nó dựa dẫm.
"Sanh Sanh, chuyện trước kia của cô ấy con hẳn là rõ hơn so với chúng ta? Nếu người này là con gái, mẹ và ba con còn có thể đồng ý, nhưng lại là cô ấy, con nhìn xem ảnh trong những tờ báo này, có ai giống ai không? Hôm qua là những người này, hôm nay là con, ngày mai ai biết là người nào nữa?
Mẹ Lâm lấy từ trong hành lý lấy ra một xấp tạp chí đặt trước mặt Lâm Sanh "Trong này còn một bộ như thế nữa, con nói chúng ta làm sao đồng ý với con?" Lâm Sanh tiện tay lấy một quyển tạp chí trong đó lật ra xem, nhìn thấy nội dung bên trong, trong lòng đã tức giận đến chửi con mẹ nó nhưng trên mặt vẫn giữ thái độ như cũ, bộ dạng rất bình tĩnh.
"Đây là chuyện thực hư không rõ ràng, hai người cũng tin? Mặc cho chị ấy lúc trước thế nào, con chỉ biết khi chị ấy ở cùng con đã hoàn toàn thay đổi, cho nên, chuyện trước kia, đã qua thì cứ để cho nó trôi qua." Có lẽ là do thái độ của mẹ Lâm đã tốt hơn cho nên Lâm Sanh cũng không con quả quyết như trước, ngữ khí cũng tốt hơn rất nhiều.
Đương nhiên, cũng chỉ mình cô biết trong lúc này rong lòng cô nghĩ thật sự phải đem Mộ yêu tinh kia đập cho tan nát. Chị ấy lên tạp chí thật sung sướng, thảo nào một cái phản ứng với nó cũng không có. Người ta đã thành thói quen, còn phản ứng cái gì chứ?
Mẹ Lâm thật không hiểu được con gái của mình, thấy nó tin tưởng như vậy, bản thân không biết phải nói thêm điều gì. Kỳ thật, cho dù mình nói bất cứ cái gì, nó cũng nghe không lọt tai.
Nhìn thấy thái độ Lâm Sanh, họ chỉ biết là thành kiến của cô đối với họ là vô cùng sâu đậm, muốn làm cho cô nghe lời họ là nhiệm vụ không có khả năng thực hiện.
"Tốt rồi, những gì cần nói cũng đã nói, hai người có đồng ý hay không với tôi không có gì khác nhau." Lâm Sanh đứng lên, nhìn nhìn sắc trời bên ngoài, hình như là trời sắp mưa. "Tôi cũng nên đi về. Hai người khó có cơ hội trở lại, nếu muốn đi dạo thì có thể điện thoại nói với tôi, còn về chuyện này thì đừng nhắc nữa." Lời này chính là nếu như tìm tôi nói chuyện như hôm nay thì sẽ không đến.
"Sanh Sanh --" Mẹ Lâm còn muốn nói gì đó, nhưng Lâm Sanh không cho bà có cơ hội nói ra, trực tiếp mở cửa đi ra ngoài.
Vừa đi ra khỏi khách sạn không xa, liền nhìn thấy chiếc xe thương vụ của Mộ Lưu Yên đỗ trên đường của khu này. Xem ra chị ấy chỉ lấy cớ đi ra mà thôi, căn bản là không có đi tìm Dư Thanh.
Mở cửa xe ngồi lên vị trí phó lái "Tốt lắm, chúng ta đi về nhà thôi." Mộ Lưu Yên đang ngẫn người suy nghĩ, đột nhiên có một người đi vào, dọa nàng nhảy dựng, thấy người đó là Lâm Sanh mới nhẹ nhõm thở dài một hơi.
"Bác trai bác gái có nói gì hay không?" Mộ Lưu Yên tuy rằng đang lái xe nhưng tâm tư đều đang đặt trên người Lâm Sanh. Lâm Sanh tay tựa vào cửa xe, chống hai má "Dù sao nói thế nào em cũng không nghe, xem như chẳng có chuyển biến gì tốt."
"Họ không đồng ý?"
"Ừm." Gật gật dầu, Lâm Sanh có thể nói là do chuyện xưa tích cũ quá tệ của chị nên họ mới không đồng ý? Đây không phải là đâm người ta một nhát hay sao? Huống hồ hai người đã ồn ào với nhau một lần, cho nên sai lầm này có đánh chết chị ấy cũng không dám tái phạm.
"Kia --" Mộ Lưu Yên đối với chuyện gặp mặt ba mẹ thật là một chút kinh nghiệm cũng không có, huống chi ba mẹ là người nàng yêu nhất, cho dù đầu gỗ không để họ ở trong lòng nhưng nàng thì khác rất nhớ thương. Kỳ thật, nàng hy vọng đầu gỗ có thể ở cùng với người nhà của em ấy, dù sao thì ba mẹ là không thể đổi, tình thân vẫn không thể thiếu.
"Di!!!" Lâm Sanh đang muốn nói chuyện với Mộ yêu tinh, không nghĩ tới vừa đảo mắt qua kính chiếu hậu lại thấy một thân ảnh nho nhỏ đã lâu rồi không gặp.
Đây không phải là Tiểu Mộ sao? Không biết con bé này chạy đi đâu, thế nào lại xuất hiện thình lình như vậy?! Chuyện này quả thực kinh khủng!