Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trịnh Hiên lớn vậy rồi mà vẫn chưa ngồi xe khách bao giờ, bởi vì cuộc sống sau khi Quý Lương đi quá khó khăn, cho nên đến tận khi lên xe tổng tài mới nhận ra nhà mình có tài xế, sao phải ngồi xe khách một mình?
Xe khách xóc nảy cả quãng đường dài, chạy từ hừng đông đến khi trời tối, cuối cùng cũng đến thôn trang hẻo lánh. So với thành thị phát đạt nơi Trịnh Hiên ở, thôn trang chưa từng bị khai phá này quả thực là bộ lạc nguyên thủy.
Hắn xách theo một đống đồ bổ quản gia đưa xuống xe, xoay cái cổ cứng đờ lại, lập tức nhìn thấy Quý Lương đang ôm chó con đứng dưới cột đèn đường cách đó không xa mỉm cười với hắn.
"......" Trịnh Hiên vốn đang gắt gỏng tức khắc bình tĩnh lại.
"Mang theo nhiều đồ thế!" Quý Lương tiến lên muốn giúp, chó con trong lồng ngực kêu "gâu gâu" hai tiếng.
"Không nặng, mấy cái này mang cho ông nội." Trịnh Hiên kêu hai tiếng "ông nội" không hề ngại miệng, "Sao cậu lại đến đây?"
"Lý Đống nói với em anh muốn đến, em sợ anh không tìm thấy chỗ nên đến bến xe đón anh, đường ở đây không dễ đi, anh đi theo em, cẩn thận chút nha."
Hắn vốn định sẽ dạy dỗ tên nhóc omega bỏ đi không nói tiếng nào này ngay khi gặp mặt, nhưng đến khi gặp được rồi lại nhắm mắt theo đuôi Quý Lương, tất cả cảm xúc tiêu cực đều tan thành mây khói.
"Ông nội còn phải ở bệnh viện quan sát hai ngày, giờ khuya rồi, em đưa anh về nhà trước, ngày mai hãy đi thăm ông nhé?" Quý Lương dè dặt hỏi.
Não bộ Trịnh Hiên vận chuyển tốc hành, chắt lọc được một tin tức quan trọng từ câu nói vừa rồi —— ông nội nằm viện, Quý Lương về thăm ông, cho nên bây giờ cậu ấy cũng cho rằng mình đến thăm ông! Hay lắm, cuối cùng tổng tài cũng hiểu ý tốt của quản gia, nháy mắt bỏ tất cả chuyện lừa gạt của Lý Đống ra sau đầu, thuận thế hỏi: "Ông nội sao rồi?"
"Không có gì nghiêm trọng, chỉ là chân bị bong gân thôi, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe, vốn dĩ em muốn ở bệnh viện chăm ông nhưng lại bị ông bắt về." Quý Lương quay đầu lại cười với Trịnh Hiên, "Anh đặc biệt đến đây để thăm ông, em rất vui."
Trên con đường quê yên tĩnh đôi khi có tiếng côn trùng kêu vang, đèn đường tối tăm ố vàng kéo dài bóng dáng hai người, thoạt nhìn như một đôi tình lữ thân mật dựa sát vào nhau.
Trịnh Hiên không ngừng oán trách đống đồ trong tay vướng víu, bởi vì hắn rất muốn tiến lên nắm lấy tay Quý Lương.
Nhà Quý Lương là kiểu nhà ngói rất cổ xưa, có hai tầng, cầu thang làm bằng gỗ, lúc dẫm lên còn phát ra vài tiếng "kẽo kẹt".
"Chỉ có hai phòng, anh ngủ phòng em đi." Quý Lương ngại ngùng nói.
"Được." Trịnh Hiên vừa thầm vui trong lòng, giây tiếp theo lại nghe Quý Lương bổ sung: "Em qua phòng ông nội ngủ."
"......" Mịa!
Khi trời nóng thì họ sẽ tắm rửa ở ngay trong sông, nhưng giờ đã lạnh rồi nên chỉ có thể ở nhà đun nước tắm. Quý Lương thêm đầy nước vào cái nồi to đặt trên bếp lửa, sau đó thêm củi vào nấu, rồi lại đến một cái bếp gas khác chuẩn bị cơm chiều.
Trịnh Hiên chưa từng thấy phòng bếp nào nguyên thủy như thế, hắn và chó con cứ mang dáng vẻ tò mò đảo quanh người Quý Lương.
"Hai người ra ngoài chơi đi, lát nữa khói to ngộp lắm." Quý Lương nhìn sự đồng bộ của một người một chó mà buồn cười, vẫn đang thắc mắc sao Trịnh Hiên lại không thích chó? Rõ ràng bản thân hắn y như một con chó bự mà.
"Tôi muốn nhìn cậu nấu cơm." Không biết có phải vì hoàn cảnh lạ lẫm hay không, mà alpha cao lớn lại dựa dẫm vào omega của mình hơn bình thường.
"Gâu!"
"Vậy đứng xa một chút, coi chừng bị dầu bắn." Quý Lương vừa nói vừa đổ hết đĩa nguyên liệu vào chảo.
Trịnh Hiên lập tức bế chó con tránh đến nơi an toàn, hai đôi mắt nhìn chằm chằm miếng thịt đang đảo loạn trong chảo.
Quý Lương chuẩn bị cho chó con một phần ăn riêng, gõ vào tô inox của nó mấy cái, chó con lập tức vui vẻ chạy đến.
Khi rửa chén, cuối cùng Trịnh Hiên cũng không nhịn được nữa, hắn lại gần Quý Lương nói: "Chó... cậu thích thì cứ nuôi đi."
"Nhưng anh không thích mà?" Hôm qua Quý Lương đi rất vội, chưa kịp trả chó về, lại không dám để nó ở biệt thự nên mới mang nó về nhà chung, cậu định khi nào quay về sẽ trả lại cho Vương phu nhân, không ngờ Trịnh Hiên lại xuống nước trước.
"Nhưng cậu thích mà?" Trịnh Hiên rầu rĩ nói.
Quý Lương nghe vậy quay đầu, vừa lúc chạm mắt với Trịnh Hiên, hai người nhìn nhau hồi lâu, không hẹn mà cùng đỏ tai quay mặt đi.
"Gâu......" Chó con quanh quẩn dưới chân hai người không ngừng kêu to suốt nửa ngày mà cũng không được ai để ý, nó khó hiểu nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ.