Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tổng Tài, Ly Hôn Đi!
  3. Chương 114: Chần chừ do dự
Trước /315 Sau

Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 114: Chần chừ do dự

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Có một người một khi đã in dấu trong lòng thì ắt hẳn sẽ biến thành mối bận tâm không thể thiếu.Yêu rồi thì còn biết làm sao.

Buổi tối.

Cố Thiên Tầm làm việc một lúc rồi đi tắm, sau đó lại nằm dài lên giường ngước mắt nhìn trần nhà, một hình ảnh xuất hiện không ngừng vẩn vơ mãi trong đầu cô. Nghĩ đến người đó, cô bất giác bật cười, mới đó thôi mà đã chiếm trọn cả trái tim cô.

Bây giờ đã là hơn 10 giờ, không biết anh ấy có đang bận gì không. Cố Thiên Tầm ôm chiếc chăn, cuộn tròn người với lấy chiếc điện thoại dưới gối, các ngón tay lướt nhanh trên những phím số quen thuộc, nhưng cuối cùng là chẳng bấm số nào.

Muộn như vậy rồi còn gọi điện, chẳng phải là tự biến mình thành đồ đeo bám sao. Vả lại, chẳng may Lão Phu Nhân cũng ở đó thì không biết sự việc sẽ thế nào.

Nghĩ đến đây, cô đành hậm hực quẳng chiếc điện thoại sang một bên, nép mình trong chiếc chăn ấm áp. Cảm giác này có được gọi là đang yêu không nhỉ?

Từ bao giờ mà CốThiên Tầm cô lại trở nên do dự, thiếu quyết đoán như vậy chứ.

Bộ dạng này mà để Dương Mộc Tây nhìn thấy, không bị cười cho thối mũi mới là lạ.

Trong lúc đang bay bổng với những dòng suy nghĩ, chuông điện thoại đột nhiên reo lên.Nửa đêm nửa hôm tiếng chuông điện thoại còn reo thật dễ khiến người ta giật mình. Tiếng chuông như tiếng trống đang dồn dập liên hồi, khiến tim cô muốn ngừng đập.

Ngay lập tức vơ lấy chiếc điện thoại dưới gối, chẳng kịp nhìn đã áp luôn điện thoại vào tai “Alo”

Cô có thể cảm nhận được rất rõ giọng nói của mình trong đêm bay bổng, bay bổng như tiếng hót của những chú chim trong không trung.

Thế nhưng….

Giọng nói phía bên kia khiến tim cô như muốn rớt ra ngoài.

“Là anh”

Là giọng nói mà cô đã từng rất mong đợi, nhưng giờ đây nó lại chẳng chút ý nghĩa gì với cô nữa.

“Muộn như vậy rồi còn có chuyện gì sao?”Không phải là Mộ Dạ Bạch mà là Cảnh Nam Kiêu.

“Là anh nên khiến em thất vọng đến vậy sao?”Cảnh Nam Kiêu cười nhạt, ngữ điệu không giấu nổi chua xót. Giọng điệu của cô thanh đổi nhanh đến mức anh không thể hình dung nổi.

“Anh có chuyện gì thì nói đi, tôi buồn ngủ rồi”.Cô chẳng muốn nói nhiều với anh ta, nên cố ý giả vờ ngáp.

Cảnh Nam Kiêu im lặng một hồi rồi trả lời “Em biết không, Tư Lam đã chăm sóc cho anh suốt đêm qua. Anh thì liên tục nằm mơ và nghĩ đó là em, đến trong mơ anh cũng thấy mình đang cười.Thậm chí anh đã nghĩ, em chăm sóc anh tận tình đến vậy, có khi nào là em vẫn còn yêu anh không, nếu đã thế, suốt đời này anh cũng sẽ không bao giờ ly hôn với em.”

Vừa nghe dứt câu nói cuối cùng, Cố Thiên Tầm thót tim. “Nhưng anh cũng biết rõ đó không phải là tôi. Tần Tư Lam đối với anh ân cần như vậy, anh đừng phụ lòng cô ấy, đừng phụ lòng đứa bé trong bụng cô ấy”

Cảnh Nam Kiêu tự cười nhạo bản thân.

Giấc mơ đã tỉnh rồi, tất cả những mộng mị hoang tưởng đều đã tan thành mây khói.

“Thiên Tầm, anh muốn hỏi em một câu cuối cùng”. Anh trầm giọng mở lời, trong đêm vắng giọng nói của anh càng trở nên thê lương.

“Em muốn ly hôn với anh là vì Tần Tư Lam hay vì Mộ Dạ Bạch”. Anh nói thêm “Đừng nói với anh em và anh ta không có gì, em không giấu được anh đâu.”

“Tôi cũng chẳng định nói chúng tôi không có gì”.Cố Thiên Tầm nằm thẳng mắt nhìn lên trần nhà, hạ giọng nói một cách thẳng thắn: “Trước đây phần nhiều là vì Tần Tư Lam. Tôi tin là chẳng có người phụ nữ nào chấp nhận được sự thờ ơ của người chồng, lại còn cặp kè đến mức có con với một người phụ nữ khác. Thế nhưng bậy giờ… Với tôi mà nói, Tần Tư Lam chẳng còn ý nghĩa gì nữa”

Cảnh Nam Kiêu đầy đau khổ căm phẫn như thể anh đã bị những lời nói vừa rồi của Cố Thiên Tầm hạ gục.

“Khi tôi còn nghĩ đến anh, nghĩ đến gia đình này, Tần Tư Lam như cái gai trong mắt, cái dằm trong tim tôi, lúc nào cũng làm tôi thấy rất đau khổ, khiến tôi như ngồi trên đống lửa. Nhưng bây giờ, đối với tôi, dù là anh hay cái nhà này đều không còn quan trọng nữa.Thế nên, dù Tần Tư Lam có giở trò gì tôi cũng chỉ thấy nực cười thôi.”

“…..” Cảnh Nam Kiêu im lặng, đến cả hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn.

“Còn về Mộ Dạ Bạch….” Nhắc đến tên anh, giọng cô như nhẹ nhàng hơn rất nhiều, tâm trạng cũng tốt hơn, “tôi không phủ nhận tình cảm của tôi dành cho anh ấy. Quan hệ giữa tôi và anh ấy có lẽ là còn sâu đậm hơn những gì anh và tôi tưởng tượng”

“Được rồi, ngày mai em nhớ mang theo đơn xin li hôn, anh sẽ mang giấy chứng nhận kết hôn.”

Cố Thiên Tầm ngạc nhiên, ngỡ rằng mình đã nghe nhầm “Anh không đùa đấy chứ?”

“Sao, em mong là anh đùa sao? Nếu em thật sự mong như vậy, anh có thể rút lại….”

“Ngày mai mấy giờ đến cục dân chính?”Cô vội vàng lảng tránh câu hỏi, ngắt lời Cảnh Nam Kiêu.

Thua thật rồi….

Anh chỉ còn biết nói “Anh chỉ rảnh lúc 3h chiều”

“Được, vậy thì 3h chiều”.Cố Thiên Tầm đưa ra quyết định đầy quyết đoán, giọng điệu không giấu nổi sự vui mừng.

Có ai ly hôn mà lại vui mừng như cô không?

Hơn nữa, trước mặt Cảnh Nam Kiêu cô cũng chẳng có ý định giấu diếm điều đó.Chẳng những không giống ly hôn, thậm chí còn vui mừng như chuẩn bị kết hôn vậy.

Cảnh Nam Kiêu đứng cạnh cửa sổ, đôi mắt hướng ra cảnh đêm tĩnh mịch, sự vui mừng của cô chẳng khác gì ngàn nhát dao cứa vào tim anh.

Nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, anh mím chặt môi, trùng giọng hỏi: “Có phải ly hôn với anh rồi, em sẽ lấy Mộ Dạ Bạch đúng không?”

“…..” Câu hỏi của anh khiến cô chợt sững người.

Lấy Mộ Dạ Bạch?

Có vẻ như câu hỏi này cô chưa bao giờ nghĩ tới. Tình cảm giữa họ có chăng chỉ vừa mới bắt đầu, nếu mà nói kết hôn, liệu có sớm quá không, hơn nữa….

Bây giờ mới chỉ có một Lão Phu Nhân cô đã chẳng làm gì được rồi.

Còn bố mẹ anh, cô thậm chí còn chưa gặp bao giờ.

“Tôi chưa từng nghĩ sẽ vội vàng kết hôn như vậy.”

Có vẻ như câu trả lời này khiến Cảnh Nam Kiêu khá hài lòng. Anh lại nói, giọng điệu có phần nhẹ nhõm hơn “Được rồi, ngày mai gặp em ở cục dân chính”.

Cố Thiên Tầm cúp máy, trong lòng vui khôn xiết. Cô không ngờ lần này Cảnh Nam Kiêu đồng ý li hôn với cô nhanh như vậy.”

“Tốt quá rồi!”.Cô trèo xuống giường, vội vàng tìm lá đơn xin li hôn, không quên lấy chứng minh nhân dân và hộ tịch chuẩn bị đầy đủ.

Chẳng biết có phải nhờ phúc của Lão Phu Nhân không.Nếu không phải vì bà sắp xếp chuyến du lịch đến suối nước nóng, Tần Tư Lam cũng chẳng có cơ hội chăm sóc Cảnh Nam Kiêu suốt đêm.

Cố Thiên Tầm càng nghĩ càng thấy vui.

Cô lật đi lật lại mấy thứ giấy tờ trên tay, điện thoại lại rung lên. Cô đưa tay với chiếc điện thoại ấn nghe “Không phải là anh hối hận rồi đấy chứ?”

“Gì cơ?”

Lần này không phải là Cảnh Nam Kiêu.

Mà là một giọng nói vô cùng ấm áp khác.

Cô đưa điện thoại ra trước mắt, nhìn thấy tên người gọi đến, cô liền bật cười.

Cô đúng là vui quá nên ngớ ngẩn rồi.

“Không có gì, em tưởng là người khác gọi đến”

“Thế à, là ai vậy?”.Anh không bận tâm lắm mình vừa hỏi gì, chỉ là tiện thì hỏi.

Cô vừa sắp xếp lại đống giấy tờ, vừa trả lời anh: “Vừa rồi em nói chuyện với Cảnh Nam Kiêu”.

“Ồ..”Giọng anh có chút ngạc nhiên nhưng cũng không hỏi gì thêm.Cố Thiên Tầm tắt máy tính, đèn màn hình dần tối lại, hiện rõ nét mặt đang cười của cô. Đôi mắt long lanh rõ ràng là chứa đựng cả sự vui mừng khôn xiết. Chẳng trách mọi người đều nói cô gần đây thần thái tốt.

“Anh không tò mò xem em nói chuyện gì à?”.Cô dựa vào đầu giường, giọng nói dịu dàng nhỏ nhẹ.

“Tò mò chứ, nhưng nghe qua điện thoại thế này chi bằng mình gặp nhau nói chuyện đi”

“Gặp nhau?”

“Anh đang ở dưới tầng rồi đây này”

“Thật á?”. Mắt cô sáng lên. Cô cố hết sức để kiềm chế bớt sự phấn khích của mình.Thế nhưng thoắt một cái, còn chưa kịp mang dép, cô đã chạy đến bên cửa sổ, vội vàng mở cửa ngó xuống.

Dưới tầng vẫn tối om như vậy, không nhìn rõ thứ gì cả, Nhưng điều này cũng chẳng làm ảnh hưởng đến tâm trạng vui mừng của cô.

“Sao anh lại biết địa chỉ này? Cô vừa hỏi vừa kéo cửa bước ra ngoài.Trên người vẫn là độ đồ ngủ, cô vội vàng đến mức chẳng kịp thay đồ.

“Là anh hỏi Lam Tiêu, cậu ấy chắc là hay đến đây lắm”

Cố Thiên Tầm mỉm cười. “Vâng, anh đợi chút nhé, em xuống ngay”

“Ừ”.

Mộ Dạ Bạch dứt lời nhưng không cúp máy ngay. Mặc dù lúc này hai người lúc này chẳng còn gì để nói nhưng chỉ cần nghe cần nghe hơi thở của nhau cũng đủ khiến họ trở nên gần gũi hơn bao giờ hết, như là họ đang ở ngay bên cạnh đối phương.

Cảm giác này, kì diệu đến lạ thường…

Kì diệu đến mức khiến trái tim người ta phải rung động.

Mãi đến khi bước vào thang máy, Cố Thiên Tầm mới nói “Em cúp máy nhé, em vào thang máy rồi.”

Giọng nói nhẹ nhàng mang theo những quyến luyến không rời. Một cảm giác vô cùng lạ, chẳng phải là cô sẽ gặp anh ngay bây giờ, ngay lúc này sao?

Có lẽ…

Đây mới thật sự gọi là nhớ nhung

Như hình với bóng….

Lặng lẽ ăn sâu vào tim… chẳng biết từ khi nào chiếm trọn cả trái tim cô.

………………

Cô như bay vèo xuống dưới tầng, trước khi bước ra khỏi tòa nhà, cô cố tình dừng lại vài bước, hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại rồi mới bước ra ngoài.

Dưới bóng đèn đường lờ mờ, thoạt nhìn đã thấy bóng chiếc Maybach quen thuộc.

Còn anh…

Đang đứng tựa lưng vào chiếc xe. Ngày hôm nay, bộ comple thường ngày của anh được thay bằng một bộ đồ bình thường màu xanh đậm có in hình trước ngực.

Hình ảnh này của Mộ Dạ Bạch trông trẻ trung hơn nhiều, phong thái đĩnh đạc, tinh thần phấn chấn.

Anh đứng ở đó, khoảng cách đủ gần để có thể thấy cô. Đôi mắt long lanh, ánh lên niềm vui. Cho dù là vậy, anh vẫn không thoát khỏi dáng vẻ của một công tử hào hoa.

Nho nhã, đầy mê hoặc dù là trong đêm tối.

Cho dù chẳng làm cũng chẳng nói gì, cũng đủ khiến tim cô loạn nhịp….

Có vài cô gái vừa tan làm ca tối về, lướt qua anh cũng không kìm được lòng để lại một ánh nhìn rồi cúi đầu thì thầm với nhau.

Chẳng cần nghe Cố Thiên Tầm cũng biết họ đang nói chuyện gì.

Cô cười rồi tiến về phía anh.

“Muộn thế này rồi, anh còn đến làm gì?”Cô nhẹ nhàng cất lời hỏi.

Mộ Dạ Bạch nhìn cô trìu mến không trả lời, rồi đột nhiên đưa tay kéo cô vào lòng. Một mùi vị đàn ông đầy kích thích, khiến cô có chút ngột thở.

“Cả ngày bận rộn, anh vừa dùng bữa với Lão Phu Nhân”.

Ở khoảng cách gần thế này, nhìn kĩ một chút là có thể thấy rõ sự mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt anh. Cố Thiên Tầm đưa ngón tay vuốt ve hàng lông mày của anh “anh mệt như vậy rồi còn qua đây làm gì. Ngày mai còn phải đi công tác cùng Chủ tịch phải không?”

Ngón tay cô chậm rãi, mềm mại, nhẹ nhàng mân mê trên trán anh, khiến anh thấy dễ chịu vô cùng.

“Vì thế nên anh mới đến đây.” Anh ôm chặt lấy cô, hít hà hương thơm trên người cô, chỉ vậy thôi bao nhiêu mệt mỏi cả một ngày dài gần như tan biến hết.

“Ngày mai anh bay chuyến mấy giờ?”

“10h sáng”

“Vậy tối nay anh nghỉ sớm đi, còn nữa, em đã lên mạng tìm thông tin về tình trạng đau nửa đầu của anh, mọi người đều nói người mắc chứng đau nửa đầu không nên suy nghĩ nhiều, vậy nên anh đừng làm việc quá sức. Nhớ mang thuốc theo, đừng có như lần trước.”

Nhớ lại lần trước anh lên cơn đau đầu, dù rất lâu rồi nhưng cô vẫn thấy xót xa vô cùng.

Nghe cô dặn dò một hơi dài, Mộ Dạ Bạch chẳng những không thấy phiền mà còn thấy bộ dạng này của cô vô cùng dễ thương.

Ánh đèn rực rỡ.

Đôi môi cô mềm mại, chuyển động nhịp nhàng, vô cùng đáng yêu.

Anh không kìm chế được cảm giác muốn hôn cô.

Rất muốn… rất muốn…

“Nghe nói ở đó thời tiết hay thay đổi, anh nhớ mang quần áo cho đủ và dặn cả chủ tịch nữa nhé.”

Ánh mắt anh cháy lên, anh muốn lau khô bờ môi mềm mại kia.

Cũng chính ánh mắt ấy khiến cô tự ý thức được mình đã nói quá nhiều, cô mím môi như để không phát ra thêm một âm thanh nào nữa.

Lần đầu tiên cô phát hiện hóa ra mình cũng có tố chất của một bà già lắm mồm.

Mộ Dạ Bạch đưa tay chạm vào bờ môi cô “chẳng phải em nên nói cho anh biết em đã nói chuyện gì với Cảnh Nam Kiêu sao?”

Giọng anh có chút trùng xuống. Trong đêm tối bỗng nghe như quyến rũ lạ thường, khiến người ta kinh ngạc. Đặc biệt là những chai sần trên ngón tay anh, chạm vào làn môi mềm mại của cô, càng khiến cho người ta cảm giác tê dại như có một luồng điện chạy qua.

Cố Thiên Cầm thở gấp, cố gắng lấy lại bình tĩnh, giữ lấy những ngón tay tinh nghịch của anh, cô miễn cưỡng mở lời: “Em và anh ta đã hẹn rồi, ngày mai sẽ gặp nhau ở cục dân chính.”

Nói đến đây, cô thấy mắt anh ánh lên một tia sáng, lấp lánh, không thể không khiến người ta chú ý.

Cô cũng cười theo anh: “Ngày mai em và anh ta sẽ ly hôn”.

Dừng lại một chút, cô liền trịnh trọng tuyên bố: “Kể từ ngày mai, em là người tự do rồi”.

Người tự do….

Lần đầu tiên thấy ly hôn cũng có thể khiến người ta phấn khích như vậy.

“Có lẽ đây là chuyện vui nhất gần đây anh được nghe đấy”. Bao nhiêu mệt mỏi trên mặt Mộ Dạ Bạch gần như tan biến hết. “Trước đây anh vẫn nghĩ, khi nào em ly hôn với anh ta, anh sẽ cùng đi với em. Nhưng xem ra lần này phải để em đi một mình rồi.”

“Anh không nên xuất hiện thì tốt hơn, không biết chừng lại chạm vào lòng tự ái của anh ta khiến anh ta thấy hối hận, thế thì em coi như tiêu đời rồi.”

Mộ Dạ Bạch gật đầu không nói gì.

Anh nhìn cô một hồi lâu. Cô mặc một bộ đồ ngủ giản dị, trên người phảng phất mùi thơm, điểm xuyết những sợi tóc phất phơ, gương mặt trong trẻo, hình ảnh cô lúc này dưới ánh trăng thật thuần khiết làm sao, khiến tim anh đập thình thịch liên hồi.

Anh cúi xuống, môi anh như kề sát môi cô, anh đã định hôn cô từ lâu rồi.

Thế nhưng…

Chưa kịp hành động thì chuông điện thoại bỗng reo lên. Anh chau mày nhìn cô, cô cười khúc khích, lùi lại một bước.“Anh nghe điện thoại đi, muộn thế này chắc là có việc gì rồi.”

Mộ Dạ Bạch rút điện thoại ra xem. “Là bà nội, chắc bà đoán được anh đến tìm em đây mà”

“Vâng”. Ánh mắt Cố Thiên Tầm có chút biến sắc nhưng cô vẫn gật đầu: “Anh nghe đi”. Anh nhìn cô rồi đưa điện thoại lên tai. Cô lùi lại một bước trong vô thức để tránh nghe thấy câu chuyện của họ, anh lại không nỡ để cô rời đi.Một tay kéo cô lại, lại một lần nữa anh ôm cô vào lòng.”

Anh và Lão Phu Nhân chỉ nói vài câu rồi cúp máy.

“Anh về đi kẻo muộn, ở đây cũng lâu rồi, Chủ tịch sẽ giận em mất”.Cố Thiên Tầm liên tục giục anh.

“Vậy anh về nhé”.Ánh mắt Mộ Dạ Bạch nhìn cô đầy tiếc nuối rồi mới buông cô ra.

Cảm giác vòng tay không có cô ở đó mới lạc lõng làm sao.

Nếu có thể anh muốn ôm cô mãi như thế này không buông.

“Được rồi, anh về nhé”. Cô cười vẫy tay chào anh.

Nhưng trong lòng cũng thật sự không nỡ.

Anh đi lần này tận mấy ngày không gặp.

Có những người, còn chưa đi đã thấy nhớ nhung khôn xiết.

Cảm giác đại khái là như vậy.

Có chút gì đó không ổn.

Mộ Dạ Bạch mở cửa xe, ngồi lên rồi bật đèn xe.

Cố Thiên Tầm đứng đó ngẩn ngơ nhìn, nghe tiếng động cơ nổ, trong lòng mỗi lúc một lạc lõng, tự cô cũng thấy nực cười. Đã hơn 20 tuổi đầu rồi, cũng đã trải qua một cuộc hôn nhân, sao lại có thể chần chừ dai dẳng, thiếu quyết đoán như vậy chứ.

Đúng lúc cô hạ quyết tâm rời đi trước thì cửa xe bật mở. Anh bước thật nhanh ra khỏi xe đứng ngay trước mặt cô.

........

(Lời tác giả: Cho dù có sét đánh mưa dông thì mỗi ngày cũng đều chăm chỉ up bài, đến bản thân cũng thấy cảm động quá chừng. Vì vậy, các nam thanh nữ tú sau khi đọc xong có thể làm cốc cafe viết đôi dòng bình luận cổ vũ cho mình có thêm động lực được không?)

Quảng cáo
Trước /315 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hàn Nghi

Copyright © 2022 - MTruyện.net