Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Anh đợi chút, em lấy thuốc.” Đã hạ quyết tâm không đếm xỉa gì tới anh. Nhưng …
Khi đối diện với anh, trái tim cô luôn yếu mềm như vậy.
Cũng chẳng biết rằng liệu anh có bị đau đầu hay không.
Cố Thiên Tầm đứng dậy, tiếp viên vội vã tới giúp cô lấy hành lý.
Cô ngồi xuống, mở túi hành lý, việc đầu tiên là tìm giấy chứng nhận ly hôn.
Ánh mắt lưu luyến nhìn tờ giấy chứng nhận màu đỏ, rồi lại nhìn anh, ánh mắt đầy khó hiểu, muốn nói điều gì đó nhưng rồi lại im lặng.
Mộ Dạ Bạch dường như cũng nhận ra điều đó, anh nhìn cô đầy nghi hoặc “ Có gì muốn nói à? “
“ Không “. Cô nhanh chóng cất tờ giấy chứng nhận ly hôn.
Những điều này giờ nói ra chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Nói cũng chỉ là uổng công vô ích mà thôi.
“ Anh có triệu chứng gì? Chỉ ho, hay đau đầu, hay có hiện tượng nghẹt mũi? Có sốt không? “ Cố Thiên Tầm liên tiếp hỏi, đồng thời lấy ra các loại thuốc.
“ Đau đầu nhẹ và ho.”
“ Vậy uống những loại này là được. “ Cố Thiên Tầm bẻ lấy hai viên thuốc từ hai vỉ đổ lên tay anh.
“ Em thì sao? Sáng nay đã uống thuốc chưa? “
Cô im lặng. Sáng nay vội xuất phát nên đã quên mất việc mình phải uống thuốc.
Nhìn cô trầm lặng, Mộ Dạ Bạch cũng đoán ra được, anh chỉ ra hiệu cho phục vụ mang tới hai cốc nước, một cốc đưa cô, “ Uống viên hạ sốt rồi chợp mắt một lúc. Anh vừa chạm thử, trán em vẫn còn nóng.”
Giọng nói ấm áp, dịu dàng, đầy quan tâm. Cố Thiên Tầm càng không thể nói ra những ưu tư trong lòng.
Có lẽ anh đối với mỗi người con gái đều như vậy! Như Hoắc Thanh Uyển, chắc là cũng vậy.
Cô không thể ngừng suy nghĩ về tờ báo hôm qua, về cái ôm của họ, tim cô như quặn thắt.
Sau cùng, cô cố gắng lắm rồi thốt lên chữ “ … Cảm ơn. “
Giọng điệu hờ hững, lạnh nhạt.
Hai người họ giống như những người xa lạ tình cờ gặp nhau, tất cả sự dịu dàng và nương tựa trước đây, ngay khoảnh khắc này đều biến thành những đám mây đen.
Rõ ràng tim anh đang loạn nhịp, sắc mặt đăm chiêu.
Cô vờ như không nhận ra, bình tĩnh nuốt viên thuốc. Một giây sau, cô quay gương mặt vô cảm, hướng ánh mắt về phía hư vô người khung cửa sổ.
Lờ mờ cảm nhận được ánh mắt u buồn phía sau.
Cô, không cho phép bản thân được quay đầu.
Sau cùng …
Anh rốt cục vẫn chẳng lên tiếng.
Chỉ là đôi lúc Cố Thiên Tầm nghe thấy tiếng ho bên cạnh, từng tiếng từng tiếng, bóp lấy trái tim cô.
Giữa mớ suy nghĩ hỗn độn này, làm sao cô có thể yên giấc? Cho tới khi hơi thở đều dần bên tai, cô mới từ từ quay mặt lại.
Anh đang nghiêng mặt, hướng về phía cô ngủ. Anh ngủ không sâu giấc, lông mày nhíu lại, diện mạo giống như có chuyện phiền não. Hơi thở khá mạnh, hiển nhiên là do ngạt mũi.
Cô thở dài.
Hoắc tiểu thư là bác sĩ, sao tới việc anh bị ốm cũng chẳng quan tâm?
Cô đưa tay, ấn đèn gọi phục vụ. Tiếp viên nhanh chóng đi tới, hỏi thăm tình hình.
“ Phiền anh lấy giúp tôi chiếc chăn, cảm ơn!.”
“ Vâng, cô vui lòng chờ một lát.”
Tiếp viên nhanh chóng đưa cô chiếc chăn cho cô. Cô đứng dậy, đưa mắt nhìn sang bên cạnh, cô giở chăn, cẩn thận đắp lên người anh.
Rụt tay về, nhắm mắt, dự định chợp mắt. Thế nhưng, có một bàn tay từ trong chăn với ra nắm lấy tay cô.
Cô ngơ ngác, kinh ngạc mở to mắt, mắt anh vẫn đang nhắm nghiền, chỉ có lông mi động đậy đôi chút.
Cố Thiên Tầm lấy lại bình tĩnh, lập tức rút tay về. Thế nhưng anh càng nắm chặt hơn, siết lấy tay cô.
Cô nghĩ tới Hoắc Thanh Uyển, nghĩ tới tấm ảnh thân mật trên tờ báo đó, chợt có chút tức giận, “ Mộ Dạ Bạch, thả tay ra!.”
Anh mở mắt, đôi mắt sâu thẳm, dường như chẳng bận tâm, nén lại tất cả những tình cảm rối loạn. “ Tại sao sáng hôm đó em không ở khách sạn chờ anh? ”
Anh dường như vẫn canh cánh trong long chuyện hôm đó.
“ Tại sao phải chờ anh? “ Đợi anh sau khi rời khỏi Hoắc Thanh Uyển tới tìm cô?
Đủ rồi.
Cô thực sự đã chịu đựng đủ việc tranh giành một người đàn ông giữa hai người phụ nữ.
“Mộ tổng, tôi không là gì của anh cả, anh cũng không là gì của tôi hết, nói thẳng ra, chúng ta giờ đây chẳng có quan hệ gì cả…” Nói tới đây, cô ngừng một lát.
Mắt anh trở lên sắc lạnh, sắc như dao, tới nỗi cô cảm thấy như bị đâm vào da, đau đớn.
Hay cho câu nói chẳng có quan hệ gì!
Cô buồn rầu né tránh ánh mắt anh, nói tiếp:” Thế nên sau này mong anh tránh làm những việc dễ gây hiểu lầm …”
Nói một cách kiên định, cố gắng che đi sự run rẩy trong giọng nói.
Nói xong, cô rút tay về. Dùng hết sức kéo tay lại, tay bị siết chặt tới mức các mạch máu cũng nổi rõ.
Mộ Dạ Bạch chăm chú nhìn dáng vẻ thờ ơ của cô, cười khẩy, chất vấn:” Đã không còn bất cứ quan hệ gì, vậy đây là gì?”
Anh chỉ tay về chiếc chăn mỏng đang phủ trên người cô. Đây là chứng cứ không thể chối cãi.
Sững sờ một lúc, sau đó, cô đột nhiên rút lấy tấm chăn mỏng trên người anh. Trước ánh mắt ngỡ ngàng của anh, cô cười rồi nói:” Nếu chút hành động nhỏ này cũng khiến Mộ tổng hiểu lầm, vậy tôi thật sự xin lỗi. Suy cho cùng anh cũng là cấp trên của tôi, tôi làm như vậy cũng là điều dễ hiểu.”
“ Cấp trên? “ Anh nghiến chặt lấy hai chữ, mỗi chữ một hồi.
Hay cho từ cấp trên!
Giữa hai người họ, vẻn vẹn chỉ là quan hệ giữa sếp và nhân viên sao?
“ Lẽ nào không đúng? Vậy theo Mộ Tổng, chúng ta ngoài mối quan hệ giữa sếp vào nhân viên, còn có thể có quan hệ gì nữa? “ Cô cười hỏi, chỉ có bản thân là rõ nhất trong lòng đang đau đớn nhường nào.
Mộ Dạ Bạch cười khẩy, giọng đầy giễu cợt, “ Thì ra đời sống riêng tư của Cố tiểu thư bừa bãi tới mức có thể tùy ý ngủ với sếp của mình sao?”
Không chút hạ giọng, lời nói vang khắp khoang hạng nhất, lập tức, những hành khách khác đều hướng ánh mắt chằm chằm về phía bọn họ.
Cố Thiên Tầm vừa ngượng ngùng bối rối, đối mặt với sự giễu cợt của anh, khiến cô càng nổi cáu, “ Mộ Tổng, mong anh tự trọng!.”
“ Tôi nói câu nào không phải?”
Tưởng rằng cô sẽ tiếp tục tranh luận, thế nhưng, trong phút chốc, cô cười đầy u ám:” Có lẽ anh nói đúng, tôi quá tùy tiện rồi.”
“ Chính bởi quá tùy tiện, cho nên cuộc sống hiện giờ của tôi mới trở nên hỗn loạn thế này …”
Tùy tiện kết hôn cùng Cảnh Nam Kiêu, rồi lại tùy tiện đem long yêu Mộ Dạ Bạch.
Cô cũng từng nghĩ sẽ tùy tiện quên đi anh, tùy tiện xóa anh khỏi tâm trí, nhưng …
Sao lại khó thế này …
“ Tôi mệt rồi … “ Cô chăm chú nhìn anh, trong đôi mắt ấy chứa đựng sự mệt mỏi tột cùng, ngay cả giọng nói cũng khàn đặc âm mũi, “ Giờ điều tôi muốn làm duy nhất đó là sống yên bình qua ngày. Vậy nên …”
Dưới chăn, ngón tay cô bấu chặt vào thịt, “ Chúng ta cứ thế này, giữ khoảng cách, được không? “
Cô, lại lần nữa, đẩy anh ra xa.
Anh siết chặt lấy cô, nhìn vào đôi mắt đang dần trở nên vô cảm.
“ Đây là điều cô muốn? “
“….” Tất nhiên là không! Thế nhưng, cô có được phép hy vọng không? “ Tất nhiên rồi, thân phận giữa hai chúng ta không tương xứng. Hãy để những chuyện xảy ra trước đây trở thành quá khứ đi...”
“ Bao gồm cả việc chúng ta đã ngủ cùng nhau? “ Anh hỏi lại, lạnh lùng như nặn từng chữ ra khỏi miệng.
Trái tim cô như bị bóp nghẹt, cho đến giờ phút này, cô vẫn ghi nhớ cái ôm đầy ấm áp của anh khiến cô chìm đắm.
“ Chuyện đã qua mong Mộ Tổng không nhắc lại... “ Nói xong, cô cắn chặt môi, tới mức bợt trắng.
Lúc này, anh lại vì hành động nhỏ của cô mà không thể kiềm chế, gần như không thể khống chế được cảm giác muốn chế ngự cô.
Anh cười khẩy thành tiếng, cười bản thân, giễu cợt cô. Anh thò tay véo lấy cằm cô, bất ngờ kéo cô lại gần, đôi mắt cười đột nhiên biến mất, sau đó dần trở thành sự tức giận đầy cam chịu. “ Cố Thiên Tầm, thái độ lặp đi lặp lại này của em là sao? “
Mắt anh nheo lại.
Do dự một lúc, không đợi cô trả lời, giọng càng trở nên lạnh lùng hỏi:” Với anh ta... cũng đã lên giường rồi sao? “
Cô mong muốn cuộc sống yên bình như vậy, hết lần này tới lần khác đều trở về bên Cảnh Nam Kiêu, vậy thì...
Bọn họ xảy ra chuyện gì, dường như là việc hết sức bình thường mà thôi.
Thế nhưng...
Nghĩ tới việc cô cùng với người đàn ông khác, cho dù người đàn ông đó danh chính ngôn thuận là chồng của cô, thì anh vẫn cảm thấy như có chiếc kim nhọn đang đâm vào tim mình.
Bàn tay nắm lấy cằm cô mỗi lúc một chặt hơn.
Đau đớn...
Nhưng cô không kêu lên dù chỉ một tiếng, chỉ mơ hồ nhìn anh.
Cô thà chết cũng không chịu khuất phục ở bên cạnh Cảnh Nam Kiêu.
Còn Mộ Dạ Bạch thì sao?
Đêm hôm trước, sau khi rời chỗ cô, anh và Hoắc Thanh Uyển đã xảy ra chuyện gì?
Bây giờ anh đang chạm vào ngón tay mình, cũng có thể đêm đó đã chạm vào Hoắc Thanh Uyển...
Chỉ vừa nghĩ tới thôi là nỗi bất mãn cùng nỗi đau trong lòng cùng nhau trỗi dậy. Mắt cô bỗng nhiên ngân ngấn nước. Giọng nói đầy nghẹn ngào tủi thân, “ Anh không có tư cách để hỏi tôi điều này.”
Mắt anh trùng xuống, nhìn vào mắt cô đang nhòe nước, dặn ra năm chữ nặng trĩu: “ cho tôi câu trả lời.”
“ Nếu tôi nói phải thì sao?”
Mộ Dạ Bạch, cô cảm nhận rõ toàn thân anh máu đang chảy ngược, đến cầm tay cô cũng run lẩy bẩy.
Lạnh buốt.
Cô vô thức run run, cắn chặt môi. Vẻ tức giận của anh khiến cô sợ tới mức không dám thở mạnh.
“Trả lời tôi một lần nữa! “
Lần này, anh nghiến chặt từng chữ, lạnh cứng, ánh mắt đó như muốn nuốt chửng lấy cô.
Như vậy cũng tốt...
Như vậy, anh càng không thể xuất hiện trong thế giới của cô, cô cũng sẽ dần tuyệt vọng...
Nghĩ vậy, cô nhắm mắt, hạ quyết tâm, sau cùng, nói một lời giả dối: “Phải! “
Cô run run, nói ra từ này, như thể sợ rằng anh sẽ không tin, liền vội nói thêm:” Chúng tôi đã ngủ cùng nhau, anh ấy còn mong tôi sẽ sinh cho anh ấy một đứa con! Anh ấy là chồng tôi, những việc này có gì không được? “
Không!
Không phải như vậy!
Cô không thể kìm nén, trừ anh ra, chưa từng có người đàn ông nào khác từng chạm vào cô! Cho dù là một cái hôn cũng không!
Hơn nữa...
Cô và Cảnh Nam Kiêu đã ly hôn rồi! Sau này cũng không còn liên quan gì tới nhau nữa!
Trong lòng đã mở ra từng chút từng chút một, nhưng đến cổ họng bỗng nghẹn cứng lại, không nói ra nổi một lời, chỉ sót lại nỗi đau tột cùng.
“ Tốt! Cô được lắm! “ Anh giống như vừa bị phản bội, không kiềm chế được sự phẫn nộ, ánh mắt trở nên đỏ ngầu, khiến cô vô cùng sợ hãi. “ Lần này, cô sẽ được toại nguyện! “
“ Chúng ta kết thúc rồi...”
Chúng ta kết thúc rồi...
Kết thúc rồi...
Lần này, thực sự kết thúc rồi...
Trái tim như bị bóp mạnh
Không dám rơi lệ, chảy ngược vào trong lòng, cô mỉm cười giật lấy chiếc cằm đỏ ửng đang bị anh bấu lấy.
Nụ cười càng rạng rỡ, nỗi đau càng thêm sâu...
...........
Trên đường, không khí giữa hai người lạnh lẽo tới mức cảm giác một ngày dài như một năm. Đợi đến khi máy bay hạ cánh, Cố Thiên Tầm cũng không có động tĩnh gì. Chỉ ôm lấy tấm chăn mỏng, nhìn ra ngoài cửa giả vờ ngủ.
Cô nhắm mắt, hàng mi ướt đẫm run run.
Cuối cùng, anh rời đi trước, một bước cũng không dừng lại, càng không ngoái đầu nhìn cô lấy một lần.
Thành phố này đang mưa.
Lạnh.
Cho tới khi Cố Thiên Tầm lấy hành lý, rời khỏi sân bay, đã không thấy bóng dáng của Mộ Dạ Bạch. Cô ngồi lên chiếc xe tới đón mình, nhìn một vòng xung quanh, vẫn không thấy anh.
Tuyệt vọng cứ thế lớn dần lên từng chút...
Không thể kiềm lòng, cô hỏi người phía trước, “ Mộ Tổng đã rời sân bay rồi à? “
“ Mộ Tổng đi trước rồi, đến khách sạn sau đó tới công trường.”
“... Ừm. “ Cô đáp nhẹ một tiếng, chẳng rõ cảm giác trong lòng.
Thở dài.
Anh,rời đi một cách đầy dứt khoát.
Qua cửa sổ, ngắm nhìn thành phố xa lạ này, Cố Thiên Tầm thấy trong lòng trống rỗng, giống như vừa mất đi một phần trái tim.