Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cô thở dài, cười nhạt: “Cô ta cũng thật hạnh phúc, chí ít … mọi người đều đang lo lắng cho cảm nhận của cô ta”.
Đặc biệt là mẹ.
Nói xong, cô lại cảm thấy tâm trạng hiện giờ thật buồn cười, rõ ràng giống như một đứa trẻ đang ganh tị.
“Vừa ăn mận hay vừa ăn giấm?”. Mộ Dạ Bạch gãi gãi lông mày, nhìn cô dò xét: “Vừa nãy em nói “mọi người”, vậy là, ngoài anh ra còn ai khác nữa sao?”
“…” Cô ngập ngừng một lúc, rồi nhẹ giọng: “Mẹ em”.
“…Ừ”. Nhắc đến Cố Vân La, giữa hai người bỗng có một khoảng lặng.Bầu không khí này khiến Cố Thiên Tầm cảm thấy nặng nề, trong lòng canh cánh mối sự rối bời.Với tình cảnh này, hai người sao có thể ở bên nhau? Cô thực sự tưởng tượng không ra tia hy vọng mỏng manh nào cho tương lai.
“Anh nói những lời đó không liên quan gì tới Tần Tư Lam”. Cuối cùng, vẫn là anh mở lời xóa tan bầu không khí im lặng ấy. Tay nắm tay cô vẫn không hề buông. Sau rồi anh kéo bàn tay ấy đặt lên đùi mình: “Anh không muốn thấy em và hắn ở bên nhau, càng không muốn thấy cảnh tượng tối qua lại xuất hiện. Việc này không liên quan tới người khác”.
“Anh ấy là đang bảo vệ em”.Dạ Mộ Bạch nhắc nhở khiến Cố Thiên Tầm nhớ đến cảnh tượng hôm qua, trong lòng cảm thấy buồn bã, cô không nghĩ nhiều, chỉ chớp lấy thời cơ hỏi tội: “Anh và Hoắc Thanh Uyển không phải cũng tay trong tay rất thân mật đó sao?”
Mộ Dạ Bạch trái lại còn cười, đôi mắt ánh lên nụ cười quyến rũ lạ thường: “Anh cứ tưởng em không thèm bận tâm chứ?”
Cô lẩm bẩm.Sao có thể không bận tâm?Lúc nhìn thấy cảnh đó, cô thực sự đã tức muốn chết.
Đang mải suy nghĩ, điện thoại của Cố Thiên Tầm đột nhiên đổ chuông.Cô lấy ra xem, là số điện thoại lạ gọi đến.
“Alo, xin chào”.
“Là Cố tiểu thư phải không?”Đầu dây bên kia là giọng một người đàn ông trung niên. Cố Thiên Tầm lập tức đáp: “Đúng rồi, là tôi, xin hỏi ai đó ạ?”.
“Nghe hàng xóm nói cô để lại số điện thoại muốn tìm tôi nói chuyện, thế nên tôi mạo muội gọi cho cô”.
“A! Bác là chủ nhà!”Cố Thiên Tầm vui sướng. Mộ Dạ Bạch liếc nhìn cô rồi tiếp tục lái xe.
Cô vui vẻ mở lời: “Chào bác, cháu muốn gặp bác, không biết có tiện cho bác không ạ?
“.
“Sáng nay tôi có ba tiếng rảnh. Cố tiểu thư có rảnh không?”.
Buổi sáng …
Cố Thiên Tầm nhìn đồng hồ, nghĩ một lúc: “Vậy bây giờ cháu qua nhà có được không ạ?”.
“Được, vậy tôi đợi cô”.
Hai người cúp máy, không nói gì thêm. Mộ Dạ Bạch liếc mắt nhìn cô: “Không tới công ty nữa à?”.
“Ừ. Em về nhà cũ”. Cố Thiên Tầm vừa giở số điện thoại của sếp Ngô ra, vừa nói: “Chỗ đó khá xa, anh chắc chắn sẽ không kịp đi làm, hay anh thả em xuống phía trước đi”.
“Địa chỉ ở đâu?” Mộ Dạ Bạch chỉ hỏi chứ không dừng xe lại.
Cô ngoan ngoãn đọc địa chỉ, xin nghỉ phép với sếp Ngô xong, quay sang đã thấy anh lái xe vào đường cao tốc, đi về hướng ngôi nhà cũ.
Vài chục phút lái xe, rất nhanh đã tới. Cố Thiên Tầm xuống xe trước, Mộ Dạ Bạch giữ cửa xe, ngẩng đầu lên nhìn tòa nhà đã cũ.
“Trước kia em từng sống ở đây à?”
“Vâng”. Cố Thiên Tầm gật đầu: “Trước khi được gả tới nhà họ Cảnh, ba người nhà em sống ở đây vài năm. Sau đó, mẹ em ra nước ngoài, em bán căn nhà này cho người khác.Anh có tưởng tượng nổi không, lúc em bán nhà, người mua thậm chí trả giá cao hơn gấp nhiều lần.Căn nhà này em đã bán cả trăm vạn”.
“Cả trăm vạn?” Mộ Dạ Bạch thật thà: “Em gặp được nhà từ thiện rồi”.
“Phải, bây giờ nhà từ thiện đó chắc đang ở trên lầu, em lên đó nói chuyện với ông ấy để tìm lại thứ mà trước đây mẹ em để lại”. Cô ngoái đầu nhìn anh: “Anh thì sao?”.
Mộ Dạ Bạch nhẹ nhàng: “Anh ở trong xe đợi em”.
Anh thừa nhận rằng bản thân không muốn lên đó.Đã là tìm thứ đồ Cố Vân La để lại trước đây, không khéo lại tìm thấy những thứ liên quan tới cha mình.Cảm giác bị phản bội đó anh không muốn trải qua lần nữa.
Bao nhiêu năm giày vò anh, giày vò mẹ anh như vậy đã đủ rồi!
Cố Thiên Tầm thấy mắt anh hơi trùng xuống, cô thở dài, cũng không miễn cưỡng: “Vậy em lên đó đây”.
“Em đi đi”. Mộ Dạ Bạch đáp lại, rồi cúi người lấy thuốc lá từ trong xe ra. Cố Thiên Tầm trừng mắt, chau mày, không đợi anh châm lửa đã vươn lên giằng lấy điếu thuốc.
Động tác của cô quá mạnh, gần như cả người ngã vào lòng Mộ Dạ Bạch. Toàn thân không vững liền được cánh tay to khỏe của anh đỡ lấy.
“Đừng hấp tấp như vậy”.Anh có chút bất lực, đỡ chặt lấy cô.
“Anh yêu thuốc từ khi nào vậy?” Cố Thiên Tầm cầm lấy điếu thuốc vẫn không vừa ý, liền giằng luôn cả bao thuốc trong tay anh chắp ra sau lưng.
Anh bật cười, búng nhẹ lên trán cô: “Bà quản gia”.
“…” Cô ngây ra một lúc, đột nhiên cảm thấy bản thân quan tâm quá nhiều, thế nhưng, cô chẳng có cách nào buông bỏ.“Chỉ là em cảm thấy … hút thuốc không tốt.Hơn nữa, anh cũng có nghiện thuốc đâu”.
“Nghe lời em”. Mộ Dạ Bạch giao nộp cả bật lửa, rồi cúi xuống nhìn cô: “Hài lòng chưa?”
Cô gật đầu hài lòng, nhét bao thuốc cùng bật lửa vào trong túi. Mộ Dạ Bạch ấn lên vai cô: “Được rồi, lên lầu đi, anh ở đây chờ”.
Cố Thiên Tầm quay người bước vào khu chung cư. Mộ Dạ Bạch ánh mắt sâu thẳm dõi theo bóng hình nhỏ bé đó.
Thích hút thuốc từ khi nào?
Khi trong lòng trống trải, nhớ cô nhưng lại không được gặp; khi đầu đau dữ dội, đến thuốc đau đầu cũng không trị nổi, anh chỉ còn cách dùng vị ảo giác này để mụ mị bản thân.
Đứng trước cánh cửa quen thuộc, Cố Thiên Tầm gõ cửa. Cô rất tò mò muốn biết người chủ đã bỏ ra bội tiền để mua căn nhà này là ai, hôm nay cuối cùng cũng được gặp mặt, trong lòng cô không khỏi âm ỉ kỳ vọng.
Đợi hơn chục giây, cánh cửa được mở từ phía trong.
Trước cửa là một người đàn ông trung niên lạ mặt, thế nhưng lại khiến cô có cảm giác quen thuộc khó tả.Phong cách của người đó quả nhiên giống như lời ông lão nhà bên cạnh nói, xuất chúng hơn người.Dù đã đến độ tuổi này, vẫn có thể nhận ra rõ rệt vẻ tinh anh khôi ngô thời trẻ.
Trong lúc cô đang quan sát, đối phương cũng chăm chăm nhìn cô. Đôi mắt đó đặc biệt sâu thẳm dường như nhìn xuyên thấu được cô đang nhìn điều gì khác.
Cố Thiên Tầm lấy lại nhận thức trước, ý thức được bản thân chăm chú nhìn có chút thất lễ liền vội vàng mở miệng cười xin lỗi: “Chào bác, rất vui được gặp bác”.
Đối phương cũng sực tỉnh, mỉm cười, nét mặt khiến người khác cảm thấy gần gũi: “Vào nhà trước đi, có chuyện gì ngồi xuống nói”.
“Vâng, cảm ơn bác”.Cố Thiên Tầm ít nhiều cũng có chút thận trọng. Cô cầm túi, thay giầy bước vào trong, sau khi quan sát một vòng, cô sung sướng nhận ra toàn bộ căn nhà vẫn giữ nguyên dáng vẻ của vài năm về trước, không hề có chút xê dịch.
Đến chiếc gối mẹ thêu tay trên sofa vẫn còn.
“Đồ đạc ở đây ta chưa từng động tới, tất cả đều ở nguyên vị trí cũ”.Người đàn ông trung niên dường như nhận ra vẻ kinh ngạc trong mắt cô.
Cố Thiên Tầm nhìn ông, thấy ông cũng đang nhìn cả căn phòng giống như cô, nét mặt phức tạp, dường như đang mắc kẹt trong chính kí ức của mình, nhớ lại điều gì đó.
“Thực ra cho đến tận hôm nay, trong lòng cháu vẫn luôn có một thắc mắc”.
Ông đưa ánh mắt về nhìn cô: “Nếu không ngại cứ hỏi”.
“Cháu có thể biết lí do bác mua căn nhà này là gì không? Bác bỏ ra số tiền lớn như vậy, lại rất ít lui tới đây.Cháu nghĩ … chắc là có lí do rất đặc biệt?”
Đối phương sững người nhìn cô. Ánh nhìn sâu thẳm: “Hoài niệm một người bạn cũ, có được tính là lí do đặc biệt không?”.
Cố Thiên Tầm gật đầu sáng tỏ. Căn nhà này trước đây cũng là mua lại từ người khác, có lẽ người đàn ông ấy đang hoài niệm về người chủ nhà trước đây.
“Đúng rồi, bác ơi.Cháu đến đây là muốn tìm một món đồ trước đây mẹ cháu để lại, không biết bác có nhìn thấy một tấm ảnh cũ không”.Cố Thiên Tầm chợt nhớ ra mục đích của đến đây của mình.
“Ảnh?Cháu đợi chút”. Đối phương nói xong liền quay người bước vào một căn phòng. Trong lúc Cố Thiên Tầm vô cùng ngạc nhiên, ông đã rất nhanh bước ra ngoài, trong tay cầm một quyển sách. Ông lấy trong sách ra một tấm ảnh đã ố vàng đưa cho cô: “Cháu xem có phải tấm này không?”.
Thực ra Cố Thiên Tầm cũng không rõ bức ảnh đó trông thế nào.Thế nhưng, khi đối phương đưa bức ảnh đó ra, toàn thân cô đều đờ đẫn.
Bức ảnh rõ ràng đã nhiều năm rồi.
Người phụ nữ trong ảnh không thể quen thuộc hơn nữa, chính là mẹ cô.Thế nhưng, lúc này xem ra lại giống như rất lạ.
Vì trên khuôn mặt trẻ trung đó là nụ cười rực rỡ và ngọt ngào của người thiếu nữ. Bà được ôm trong vòng tay của người thanh niên trẻ trạc tuổi, người đàn ông đó và bà đều có nụ cười rạng rỡ như mùa xuân.
Cả tấm hình khiến người xem cảm nhận được vị ngọt như kẹo bông.Ngọt ngào đến nỗi khiến người ta không nỡ phá vỡ sự ấm áp đó.
Chỉ là …
“Trên tấm ảnh này … là bác sao?”Cố Thiên Tầm không kiềm chế nổi liền hỏi thành tiếng.
“Đúng.Chỉ tiếc là bây giờ già rồi”. Người đàn ông trung niên mỉm cười cay đắng, có chút xúc động: “Thời gian không đợi ai hết … Chúng ta đều già rồi”.
Cố Thiên Tầm không rời ánh mắt khỏi khuôn mặt ông: “Bác là bác Mộ? Phó chủ tịch?”
“Đúng. Nếu ta nhớ không nhầm, cháu là Thiên Tầm?”.
Cố Thiên Tầm cảm thấy sốc.Chẳng trách vừa nhìn thấy ông đã thấy rất quen. Hóa ra ông chính là cha của Dạ Bạch và Thiên Hàn! Bởi vậy, mua lại căn nhà này là vì mẹ cô?
“Mẹ cháu vẫn chưa biết chủ nhân ngôi nhà hiện giờ là bác.Nếu biết được, mẹ cháu sẽ rất vui!”
“Bà ấy … có khỏe không?” Nhắc đến Cố Vân La, Mộ Trung Thiên nghẹn giọng: “Nhiều năm rồi không gặp …”.
Cố Thiên Tầm cảm nhận được vẻ bận tâm và nhớ nhung trong sự thay đổi tâm trạng đó.Cô nghĩ, mẹ cũng yêu say đắm người đàn ông này, nếu không đã bao nhiêu năm rồi sao nhất quyết không chịu kết hôn.
“Khỏe ạ”.Cố Thiên Tầm đáp qua loa, vốn muốn nói mẹ giờ này đang nằm viện, hoặc thậm chí còn muốn thỉnh cầu ông tới thăm bà.
Thế nhưng, những lời này vừa đến chạm đến môi đã dừng lại.
Cô nhớ ra rằng Mộ Trung Thiên là người đàn ông đã có vợ, nhớ ra con trai ông đang đứng dưới lầu …
“Vừa hay Dạ Bạch đang ở dưới lầu, bác có muốn gặp anh ấy không?” Cố Thiên Tầm hỏi.
“Ta nhìn thấy hai đứa cùng nhau tới đây”. Mộ Trung Thiên nhìn Thiên Tầm, thỉnh cầu: “Nếu có thể, mong cháu trước mặt nó hãy giữ bí mật chuyện ta ở đây”.
Cố Thiên Tầm rất nhanh đã hiểu lời thỉnh cầu của ông. Ông vì người đàn bà khác mà bỏ ra cả đống tiền để mua căn nhà này, nếu như Dạ Bạch biết được …
“Vâng, bác yên tâm”.Cố Thiên Tầm gật đầu, nhìn ông rồi lại nhìn tấm ảnh.Mộ Thiên Trung mỉm cười trả lại bức ảnh cho cô.
“Cảm ơn bác”.Cô nhẹ nhàng cảm ơn rồi cáo từ. Mộ Trung Thiên cũng không giữ cô, tiễn cô đến cửa, trong lúc chào tạm biệt, Mộ Thiên Trung không kiềm lòng hỏi: “Thiên Tầm, nếu có cơ hội … Ta có thể đến thăm họ được không? Vân La, và … con trai ta”.
Cố Thiên Tầm hơi sững người. Do dự một chút, cuối cùng mới nói: “Được, nếu có cơ hội, cháu sẽ gọi điện cho bác”.
Mộ Thiên Trung lúc này mới mỉm cười: “Cảm ơn”.
……….
Bước ra khỏi căn nhà cũ, Cố Thiên Tầm cúi đầu nhìn bức ảnh, trong lòng ngổn ngang đầy tâm sự. Thì ra đây là Mộ Trung Thiên.Hai người đàn bà, một người vì ông mà cam tâm cả đời chịu cảnh cô đơn; một người vì ông mà phải vào viện tâm thần.
Cô cũng không thể nhận định nổi đó là sự thành công hay thất bại của người đàn ông này. Thế nhưng, cô nghĩ, gánh vác hai mối nợ tình này, cả đời này ông ấy sống chắc chắn cũng không dễ dàng gì.
Phía xa, thấy Mộ Dạ Bạch đang dựa vào xe nhìn cô. Hôm nay là ngày nắng hiếm hoi, bóng vàng bao phủ cả thân hình cao lớn của anh, cả người giống như càng trở nên quyến rũ mê hoặc.
Nhìn anh thế này trong lòng cảm thấy rất ấm áp.Cô mê mẩn tới không kiềm được.
Cô nghĩ, nhiều năm về sau, giữa hai người họ liệu có giống như mẹ cô và cha anh hay không, thời gian ngăn cách, mọi thứ vẫn nguyên vẹn chỉ có người thay đổi …
“Sao không qua đây?” Anh mở lời, nhìn cô dò xét.
Cô lặng lẽ cất tấm ảnh vào trong túi, nhanh chóng chạy qua.
“Thế nào?Tìm thấy không?”
“Có ạ, đồ đạc bên trong không hề xê dịch gì cả”.Cố Thiên Tầm vừa trèo lên ghế phụ ngồi, vừa trả lời anh. Mộ Dạ Bạch hơi nhíu mày, ngẩng đầu lên nhìn căn nhà cũ kĩ đó, có chút suy nghĩ.
“Nghĩ gì thế?” Cô nhìn anh
“Không có gì”. Anh lắc đầu, cúi người xuống thắt dây an toàn cho cô. Thờ ơ nói: “Chỉ là rất lạ, nhà từ thiện nào không chỉ bỏ ra một khoản tiền lớn mua lại căn nhà, còn giữ gìn cẩn thận đồ đạc trong ngôi nhà đó. Lần sau nếu có cơ hội anh cũng muốn gặp”.
Cố Thiên Tầm tim đập “thình thịch”, ánh mắt nhìn anh dò xét, suy đoán xem liệu rằng có phải anh sinh nghi hay không.
“Sao lại nhìn anh như vậy?” Mộ Dạ Bạch không nhìn cô, chỉ cúi đầu chỉnh lại dây an toàn, rồi khởi động xe như thường.
Tim cô vẫn đang mải nghĩ, chỉ lắc đầu không đáp.Nếu anh ấy biết được đó chính là cha mình, vết rạn nứt giữa hai người họ có phải sẽ xuất thiện thêm một khoảng trống nữa hay không?
“Đừng nghĩ nhiều, anh không có ý gì khác”. Xe lăn bánh được vài mét, anh liếc mắt, phát hiện ra cô vẫn đang nhìn chằm chằm liền giải thích: “Chỉ là anh đang lo đối phương có ý đồ không tốt với em”.
Cố Thiên Tầm im lặng, đột nhiên giơ tay nắm nhẹ lấy bàn tay đang đặt trên vô-lăng của anh. Mộ Dạ Bạch cúi nhìn mu bàn tay trắng muốt, tim nhói đau, mặc dù cô không nói gì, thế nhưng, trong lòng anh hiểu rõ những gì anh phỏng đoán đều là đúng.
Nhà từ thiện vĩ đại, không phải ai khác, chính là người cha từ trước đến nay chưa từng yêu thương anh!
Cảm giác đó đau đớn giống như vết thương cũ đang bị cấu xé thành từng mảnh. Thế nhưng, anh lại không hề buông tay cô, trái lại còn nắm chặt hơn.
“Tối nay ở cùng anh nhé”.Anh bỗng lên tiếng.
“Hả?”Cô có vẻ không hiểu.
“Tối nay anh ở lại Lai Nhân Thành.Em một tối không tới bệnh viện, không sao chứ?”Giọng anh giống như đang thương lượng, nhưng có vài phần chắc chắn.
Cố Thiên Tầm tim đập loạn xạ. Nếu lý trí một chút, cô nên từ chối anh, thế nhưng, lúc này cô không làm được. Nghĩ đến anh sáng nay 5 giờ mới chợp mắt trong lòng lại đau đớn vô cùng.
“Vậy em nói với Thiên Hàn một tiếng”.
Nghe cô trả lời như vậy, khuôn mặt phiền muội của anh giãn ra một chút, tinh thần phấn chấn hơn hẳn.
“Tan làm đợi anh, anh qua đón, sau đó đưa em đi ăn tối”.
“Được. Anh bao lâu không ở lại Lai Nhân Thành rồi?”.
“Cũng lâu rồi.Sau khi em đi, anh cũng ít lui tới đó”.
Nghĩ tới nơi hai người đã sống cùng nhau, trong lòng Cố Thiên Tầm không khỏi mong đợi.Đó có thể xem là nơi hẹn ước của bọn họ không nhỉ?
…….
Sau khi tan làm, người đến đón cô không phải Mộ Dạ Bạch.
“Cố Tiểu Thư, mời cô đi cùng tôi một chuyến”. Một người từ chiếc Mercedes đen đang đỗ trước cửa công ty bước đến nói với cô.
Cô không hề quen, liền hơi cau mày: “Các người là ai?”.
“Mộ Phu nhân muốn nói chuyện với cô”.
Hạ Vân Thường?
Cố Thiên Tầm biết rằng trước saucũng có ngày này, cô không phản kháng, cùng đối phương ngồi vào trong xe.