Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trên tạp chí tài chính vô số lần viết bài giới thiệu về anh ta, cả một trang dài đều ca ngợi – Xuất thân hải ngoại, sinh ra trong gia đình danh gia vọng tộc điển hình, từ khi 12 tuổi đã bắt đầu đi theo Chủ tịch trước của tập đoàn Á Minh học làm kinh doanh, 16 tuổi trở thành chuyên gia thẩm định giá, sở trường là thu mua các loại hình khách sạn bị phá sản, tiến hành cải tổ kinh tế, khiến các khách sạn này hồi sinh trở lại, 18 tuổi đảm nhiệm chức vụ tổng tài khu vực, 22 tuổi đảm nhiệm tổng tài khu vực Châu Á – Thái Bình Dương.
Những lý lịch này của anh đã được các tạp chí viết một cách nhuộm đầy sắc màu thần bí, và người đàn ông này hơn thế, còn là một dị tài trong giới doanh nhân.
Cố Thiên Tầm không ngờ rằng có ngày mình lại bị vướng vào chuyện rắc rối với người đàn ông này. Chỉ là, từ nay về sau, hai người bọn họ sẽ không còn bất cứ mối liên hệ nào nữa, cho dù có gặp lại cũng chỉ đi lướt qua nhau như hai người xa lạ mà thôi. Lời nói dối của anh ta, đổi lại một cái tát, giữa bọn họ đã không ai nợ ai nữa rồi.
Hít một hơi sâu, cô bước xuống đường. Những ngọn đèn san hô hắt ánh sáng nhàn nhạt lên bóng người cô độc của cô, nghĩ lại tất cả mọi chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, sự đau đớn trên cơ thể lại lan ra, khuấy đảo trái tim cô.
Lúc này chồng cô đang ở đâu?
..........
Về đến nhà, bà Trần Di mẹ chồng cô đang giở xem tạp chí thời trang, nhìn thấy Cố Thiên Tầm, lập tức cười giễu cợt, “Sao thế? Cả ngày đều không nghe điện thoại, sắc mặt lại khó coi như vậy, kết quả không khả quan hả?”
Cố Thiên Tầm hít vào một hơi sâu, nhẹ nhàng đặt kết quả kiểm tra lên bàn, ngay trước mặt Trần Di: “Khiến mẹ thất vọng rồi, mẹ tự xem đi.”
Trùng hợp lúc đó Cảnh Dao vừa tắm xong bước ra, nghe cô nói vậy liền cười mừng húm, bước lại phía bà Trần Di, “Không sinh được con à? Mẹ, đem kết quả này cho ba xem, con chắc chắn rằng ba không thể cần cái đứa con dâu này mà không cần cháu nội!”
Trần Di cau mày, xem bản kết quả hồi lâu không nói gì. Cảnh Dao cũng chúi đầu vào xem, nụ cười ban nãy vụt tắt, “Sao lại có thể bình thường được? Không lẽ anh con...”
“Hy vọng hai người vẫn còn nhớ điều kiện đã đáp ứng tôi hai ngày trước.” Cố Thiên Tầm mặt không cảm xúc nhìn bọn họ một cái. Nhìn sắc mặt xám xịt của bọn họ, ít nhất trong khoảnh khắc này cô cảm thấy vui sướng vô cùng. Không nói thêm gì nữa, cô mỉm cười quay người chậm rãi bước lên phòng.
Vào giây phút cô quay đi, nụ cười trên mặt trở nên cứng đờ. Giọng Cảnh Dao tức tối, “Sao lại có thể bình thường được cơ chứ! Mẹ, sau này chúng ta không còn lý do gì để đuổi cô ta đi nữa rồi!”
........
Lúc tắm rửa, nước chạm vào vết thương bên dưới, vẫn đau đớn nóng ran. Lúc thay quần, cô còn nhìn thấy vết máu đã khô màu đỏ thẫm dưới đáy quần, dấu vết đó khiến mắt cô cay cay.
Đúng vào lúc đó, cửa nhà tắm bị đẩy ra. Cô giật mình, ngẩng đầu nhìn Cảnh Nam Kiêu đang đứng trước cửa. Anh ta vừa uống rượu say, ánh nhìn có chút không tỉnh táo.
Cuối cùng cũng trở về rồi....
Không gặp một ngày một đêm rồi, chiếc áo sơ mi trên người anh ta đã được thay mới. Thế nhưng mùi rượu quyện cùng với mùi nước hoa nồng nồng vẫn rất rõ ràng.
Làm như không nhìn thấy anh ta, cô cúi xuống giặt chỗ quần áo vừa thay ra. Cảnh Nam Kiêu đứng bên cạnh, cúi đầu nhìn chằm chằm vào cô. Nhìn một hồi lâu rồi anh ta đột nhiên mở miệng: “Cố Thiên Tầm, chúng ta ly hôn đi!”
Tay cô đang giặt quần áo đột nhiên khựng lại, giây lát sau cô càng ra sức vò quần áo. Sống mũi cay đến mức tim đau quặn lại.
Có vẻ rất bất mãn trước thái độ không thèm đếm xỉa của cô, Cảnh Nam Kiêu đưa tay lôi cả người cô ra.