Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Gia đình Tôn Mặc Thiên biết anh cùng Hàn Bách đã đăng ký kết hôn liền vui vẻ không thôi, lập tức ngồi bàn chuyện, định ngày tổ chức hôn lễ, Hàn Bách cả ngày hôm đó bị mẹ Tôn và bà nội ngồi cho xem đủ loại váy cưới, hoa cưới, kiểu dáng trang trí đám cưới...
"Tiểu Bách, con xem kiểu này có được không, nhìn rất trang nhã" Lý Cẩm Nhạc chỉ vào trong iPad nói.
"Dạ, cái này cũng đẹp ạ" Hàn Bách cũng nhìn qua, quả thực thẩm mỹ của nhà anh vô cùng tốt, cái gì nhìn trúng cũng là cực phẩm.
"Còn cả cái này nữa...." Lý Cẩm Nhạc lại chỉ tiếp vài mẫu nữa.
Cả ngày cũng chỉ ngồi chọn chọn, lựa lựa. Bà nội còn chọn được luôn cả ngày kết hôn của họ là vào giữa tháng sau. Cũng đã hẹn nhà Hàn Bách ra gặp mặt hai gia đình.
- -------------------------
Ngày hôm đó Diệp Tử Kì bị mẹ đưa đi xem mắt, ngồi trên bàn đợi bên kia tới cô chán nản nghĩ. Đàn ông gì mà mới ngày đầu gặp gỡ đã để con gái người ta đợi rồi. Bực bội cầm túi xách muốn đứng lên đi về thì một giọng nói phát ra: "Em là Diệp Tử Kì?"
"Đúng, anh là đối tượng mẹ tôi chọn à?" Diệp Tử Kì dừng động tác muốn đứng lên nói.
"Đúng vậy, xin lỗi anh có cuộc họp gấp nên đã để em phải đợi rồi" Người đàn ông ngồi xuống đối diện Diệp Tử Kì.
"Anh còn biết là tôi đợi sao không sắp xếp kĩ lưỡng một chút" Diệp Tử Kì không khách khí mở miệng.
"Vậy anh mời em bữa này coi như bù đắp nhé?" Người đàn ông không khó chịu bởi thái độ của Diệp Tử Kì ngược lại còn cười với cô.
"Tùy vậy" Diệp Tử Kì nhìn người đàn ông trước mặt đánh giá. Người này cũng đẹp trai, cao, sống mũi thẳng, nhưng Diệp Tử Kì lại không chút hứng thú.
"Anh quên giới thiệu, anh là Triệu Tống Dương" Triệu Tống Dương nói.
"Ừ có nghe nói tới anh, tôi cũng không muốn mất thời gian của cả hai, tôi nói luôn chúng ta không hợp nhau e là không cần tiếp tục xem mắt nữa" Diệp Tử Kì lạnh nhạt dựa lưng vào ghế giương mắt nói.
"Chưa tìm hiểu về nhau sao em lại khẳng định là chúng ta không hợp" Triệu Tống Dương cười nhẹ nói.
"Tôi có người yêu rồi, do gia đình bắt nên mới đi xem mắt" Diệp Tử Kì nói.
"Em nghĩ anh tin sao?" Triệu Tống Dương nói, nếu hôm nay anh không có người mang về e là sẽ bị mẹ anh nói vô dụng mất. Từ lâu anh chưa bao giờ yêu ai cả.
Diệp Tử Kì nhíu mày nhìn Triệu Tống Dương, chết tiệt, cô quên mất không chuẩn bị trước khi tới: "Làm sao thì anh mới tin?"
"Trừ khi người em nói xuất hiện ở đây" Triệu Tống Dương vẫn giữ bộ dáng lịch lãm nói.
"A, baby anh tới rồi sao?" Diệp Tử Kì bỗng nhiên đứng lên tóm lấy người đàn ông đang đi tới. Nén giọng nhìn người đàn ông bằng ánh mắt cầu khẩn nói: "Giúp tôi một chút"
"???" Minh Triết đang đi gặp khách hàng thì tự nhiên bị Diệp Tử Kì tóm lại. Không hiểu chuyện gì đã bị cô kéo tới trước mặt một người đàn ông lạ mặt.
"Giới thiệu với anh Triệu đây là bạn trai tôi, giờ anh tin rồi chứ, ban nãy tôi đã gọi anh ấy tới đây" Diệp Tử Kì tự nhiên khoác tay Minh Triết.
"!!!?" Minh Triết khó hiểu nhìn Diệp Tử Kì, gì đây? Người yêu? Anh ta có người yêu từ bao giờ vậy? Còn cô gái này là ai?
"Baby à anh sao vậy?" Diệp Tử Kì tươi cười nhìn Minh Triết. Lại nói nhỏ: "Làm ơn, phối hợp với tôi một chút!"
"Ha.." Minh Triết cười, nhìn một màn như vậy xem ra là đi xem mắt?
"Tử Kì, mánh khoé nhỏ này không lừa được anh đâu" Triệu Tống Dương cười khổ nói, người ngoài nhìn vào cũng biết người đàn ông kia không hề quen biết Diệp Tử Kì.
"Tôi không lừa anh" Diệp Tử Kì lại nói. Nói xong cô còn kéo nhẹ tay Minh Triết.
Minh Triết nhếch khóe môi lên nhẹ nhàng nói: "Triệu công tử nghĩ sai rồi, cô ấy là vợ sắp cưới của tôi"
"Sao cơ?" Không chỉ Diệp Tử Kì ngạc nhiên thốt lên mà cả Triệu Tống Dương cũng ngây người.
"Em mau quên vậy sao?" Minh Triết ôm ngang vai Diệp Tử Kì kéo cô nàng lại gần mình.
"A..đúng vậy, anh Triệu, anh thấy rồi đó.." Diệp Tử Kì áp sát lồng ngực của Minh Triết không được tự nhiên lắm, muốn nhích ra nhưng không được. Cách một lớp áo cô có thể cảm nhận rõ được thân hình người này không tồi.
Triệu Tống Dương đơ mặt không biết nói gì. Nhưng anh vẫn không tin bèn nói: "Làm sao để chứng thực điều hai người nói?"
"Cả hai chúng tôi đều thừa nhận rồi, chẳng nhẽ anh muốn chúng tôi lăn lộn mới tin chắc?" Diệp Tử Kì nghiến răng nói, người đàn ông này rắc rối thật.
Vừa dứt lời Minh Triết bên cạnh đã kéo Diệp Tử Kì lên hôn lên môi cô.
Diệp Tử Kì kinh ngạc mở to mắt. Triệu Tống Dương bên kia đen mặt bỏ đi, trước khi đi còn không quên nói: "Thực xin lỗi đã làm phiền"
"Bỏ ra, anh làm cái gì vậy, mẹ nó nụ hôn đầu của lão nương" Diệp Tử Kì đẩy Minh Triết ra lau miệng nói.
"Chẳng phải cô nói tôi là bạn trai cô sao, hôn bạn trai mình có gì là sai?" Minh Triết thản nhiên đáp.
"Tôi chỉ muốn kêu anh giúp nói đỡ vài câu, ai mượn anh hôn tôi!" Diệp Tử Kì tức giận nói. Đây là nụ hôn đầu của cô đấy, trời ạ vậy mà tên khốn này lại cướp mất.
"Để cho anh ta tin tôi buộc phải làm thế, coi như nụ hôn này là phí cho việc cô chưa được sự cho phép đã gọi tôi là bạn trai, còn làm lỡ thời gian của tôi" Minh Triết nói như kiểu đây là chuyện đương nhiên, ông đây chưa chiếm sạch cô là may rồi.
"Này, nụ hôn của lão nương chỉ đáng giá như thế sao?" Diệp Tử Kì bất mãn trừng Minh Triết.
"Nếu cô muốn hơn cũng được, tôi không ngại trao cô thứ khác đâu nhé, được rồi tôi bận rồi hẹn gặp lại, cục cưng!" Minh Triết cười nói rồi lại chạm môi lên má Diệp Tử Kì mới quay người đi, anh sờ lên môi mình rồi tự cười.
"Tên khốn kia, đứng lại cho bà" Diệp Tử Kì sau khi hoàn hồn lại thì bóng dáng Minh Triết đã mất hút. Khốn nạn, trong có vài phút mà đã bị người khác chiếm tiện nghi hai lần, tức chết đi được. Diệp Tử Kì ghi thù trong lòng lấy túi tức giận rời đi.