Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Aa---!" - Nhậm Xuyên chưa bao giờ nghĩ tới, lúc được nghe thấy Giang Hoàn tỏ tình phản ứng đầu tiên của mình sẽ là bật khóc, nhưng nước mắt tuôn trào đâu có nghe lời anh, tiếng nức nở cứ thế ùa ra từ trong cổ họng, đánh thức đàn quạ trong đêm tối.
Lục phủ ngũ tạng của anh đều đau đớn, như bị người cầm dao đâm vào mạnh mẽ vặn xoắn, máu tươi chảy xuống, xương trắng lộ ra.
Chưa bao giờ nghĩ đến, hóa ra việc được yêu lại là một điều đau đớn đến như vậy.
"Giang Hoàn..." - Giọng của Nhậm Xuyên khàn đi, âm thanh như bị giấy nhám mài qua, "Anh làm cái gì..."
Nhậm Xuyên được Giang Hoàn ôm vào lòng, vừa khóc vừa điên cuồng đấm vào lưng Giang Huyên: "Sao anh lại nhảy vào...!đồ khốn..."
Hắn không đi đường lớn tươi sáng, mà dừng bước một mình bên bờ vực thẳm.
"Cưng à..." - Hơi thở của Giang Hoàn run rẩy, chỉ muốn khảm Nhậm Xuyên vào trong máu thịt của chính mình, "Anh đi cùng em...!anh nhảy xuống với em, em ở đâu anh ở đó..."
Từng câu từng chữ đều thổn thức rỉ máu: "Hai ta...!mãi mãi..."
Nhậm Xuyên cảm thấy mình sắp chết chìm, anh giống như cá lên bờ, không thể tách rời biển Giang Hoàn.
Giang Hoàn nửa ôm nửa dìu Nhậm Xuyên vào nhà.
Tiếng khóc kia hắn chưa từng nghe thấy, Giang Hoàn coi anh như bảo bối mà cưng chiều dỗ dành, thấy anh khóc, lục phủ ngũ tạng của hắn đều đau theo.
Đã yêu đến cực hạn, niềm vui và cả sự điên cuồng đều đã khắc sâu vào xương, chảy xuôi trong máu cũng toàn là niềm yêu thích đối với Nhậm Xuyên.
Họ lặng lẽ ôm nhau, chỉ có bóng đèn lúc sáng lúc không trên đầu cung cấp ánh sáng mờ ảo.
Đêm đông yên tĩnh, lại có một thứ gì đó nảy mầm từ lòng đất.
"Anh ơi..." - Nhậm Xuyên không biết mình đã ngừng khóc từ lúc nào, anh đột nhiên gọi một tiếng, "Nhìn xem, tuyết rơi rồi."
Giang Hoàn ngẩng đầu lên, liền thấy ngoài cửa có tuyết rơi dày đặc, bay phấp phới trập trùng.
Trong một khoảnh khắc, cả đất trời đột nhiên thay màu đổi sắc, lưu lại chấn động đủ để ở trong lòng người ta cả đời.
"Anh." - Nhậm Xuyên nắm lấy tay hắn, "Đi thôi."
Hai người bước vào màn tuyết rơi dày đặc, từng bông tuyết rơi trên mái tóc đen còn chưa tan, có thể nhìn thấy sáu cánh long lanh trong suốt.
Giang Hoàn siết chặt tay Nhậm Xuyên.
Hắn biết trận tuyết lớn không hẹn mà đến này chính là câu trả lời của Nhậm Xuyên.
Chúng ta hãy...!cùng nhau bạc đầu.
Giang Hoàn đột nhiên cảm thấy thật kỳ diệu.
Trong cuộc đời vô cùng hoang vắng của hắn, một hành tinh nhỏ bé như vậy bất ngờ xuất hiện, ở góc tối tăm và lạnh lẽo nhất của vũ trụ, làm bến đò âm phủ cho hắn.
Bọn họ gặp nhau trong bệnh viện, đã nhìn thấy sự sống, cũng đã nhìn thấy cái chết.
Bọn họ cùng đi đến Lhasa, được bao quanh bởi âm thanh của Đức Phật, trở thành tín ngưỡng của nhau, thậm chí ngay bây giờ...!ngoại trừ tình yêu, bọn họ không có gì cả.
Hãy để cho họ ôm nhau rồi chết trong tình yêu đi.
Nhậm Xuyên gọi hắn: "Anh..."
"Anh đây." - Giang Hoàn nhìn anh.
"Chúng ta nghèo quá." - Nhậm Xuyên chỉ tay cho hắn thấy, mái nhà của người khác toàn gạch ngói, chỉ có của họ là lợp tranh, "Sao lại nghèo như vậy nhỉ."
"Vậy sau này anh ăn ít đi một chút." - Giang Hoàn nắm tay anh, "Tiết kiệm một chút tiền, xây nhà mới."
"Em cũng ăn rất ít." - Bọn họ giống như đang thảo luận về một sự kiện quốc tế nào đó, Nhậm nắm tay hắn, ngập ngừng: "Sau này cũng có thể ăn ít đi một chút."
"Không được." - Giang Hoàn không cho phép, "Em phải ăn no."
Nhậm Xuyên nhìn hắn: "Anh, anh nghĩ xem, nếu như chúng ta thật sự không còn gì cả thì có thể yêu nhau không?"
Giang Hoàn bật cười: "Vậy anh sẽ cầu hôn em bằng một cái bánh bao."
"Ồ, một cái bánh bao thôi mà muốn cầu hôn à..."
"Vậy thì em có đồng ý không?"
"Ít nhất...!Thêm một nụ hôn nữa..."
Giang Hoàn cúi đầu hôn anh, muốn truyền dục vọng ái tình của hắn qua môi và lưỡi, sau đó hút lấy linh hồn Nhậm Xuyên, giam cầm anh trong cơ thể hắn, đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không bao giờ tách rời.
Nhậm Xuyên thở ra một hơi nóng, hô hấp run rẩy, anh sợ lạnh như vậy, lần đầu tiên hy vọng tuyết sẽ lớn hơn một chút, tốt nhất là có thể bao trùm hai người bọn họ.
Nụ hôn quấn quýt triền miên, Giang Hoàn đội mũ cho Nhậm Xuyên, nắm lấy tay anh, huýt sáo lớn một cách vui vẻ: "Đi, về nhà thôi."
Hai người đi chậm, mặc cho bông tuyết rơi lên trên người.
Một đường dấu chân nông sâu ngoằn ngoèo chỉ một lúc sau đã bị tuyết dày bao phủ.
Buổi tối, lửa cháy trong lò, giường kang nóng hầm hập, vừa mở cửa bước vào nhà, bọn họ suýt nữa bị hơi nóng hun cho té xỉu.
"Đóng cửa lại nhanh." - Nhậm Xuyên xông vào như một con thỏ, xoa xoa tay chân, "Em sắp chết cóng rồi."
Giang Hoàn vén quần áo lên, nắm tay Nhậm Xuyên đặt lên cơ bụng của hắn, dùng nhiệt độ cơ thể ủ ấm cho tay anh: "Còn lạnh không?"
Nhậm Xuyên không có ý tốt, trêu ghẹo gảy ngón tay lên cơ bụng của Giang Hoàn như thể đang chơi đàn: "Lạnh chết đi được..."
Anh ghé sát vào Giang Hoàn, cười xấu xa, giở trò lôi kéo con mồi mắc câu: "...Anh sưởi ấm cho em đi."
Một giây sau, Giang Hoàn cảm giác được tay của Nhậm Xuyên đang chạm vào cơ ngực của hắn, trêu chọc vờn qua vờn lại, sàm sỡ một cách quang minh chính đại.
Ánh mắt của Giang Hoàn nhìn Nhậm Xuyên lập tức thay đổi.
Như sói ác, như lưu manh, dù sao cũng không giống người tốt, ánh mắt cứ lướt lên lướt xuống từ ngực đến đầu gối, nhìn không ra điểm nào đứng đắn.
Hắn vừa định đẩy Nhậm Xuyên lên trên giường kang, thì điện thoại của anh đổ chuông.
Nhậm Xuyên liếc mắt nhìn, chửi thề một tiếng: "Là bố em!"
Ham muốn của Giang Hoàn đột nhiên dừng lại như phanh xe gấp, miệng lưỡi ngập ngừng: "Ặc...!Bố vợ à."
Nhậm Xuyên trả lời điện thoại: "Bố, chào buổi tối, bố đang làm gì vậy?"
"Sao bữa giờ bố không gọi cho con được?" - Nhậm Đông Thăng lớn tiếng nói, "Mấy giờ rồi mà còn chào buổi tối, con trai, con đang ở đâu, làm gì vậy?"
Đang kiểm tra đây mà, Nhậm Xuyên nói dối: "Con...!con đang ở chỗ Chúc Khải Phong, đang...!chơi xếp khối."
Nhậm Đông Thăng cười khẩy: "Bố đi mát xa với chú Chúc, Chúc Khải Phong còn đang bên kia hỏi nhân viên phục vụ số điện thoại, con đang ở đâu?"
Ông lập tức lớn tiếng hơn: "Chơi xếp khối với Chúc Khải Phong là cái cớ con xài lúc năm tuổi.
Bây giờ con hai mươi lăm rồi, xếp cái gì khối nữa!"
"Dù gì thì con cũng ngay thẳng đàng hoàng!" - Nhậm Xuyên cũng hét lên, "Sự nghiệp và tình cảm của con đều bội thu rồi!"
"Tình cảm cái con khỉ!" - Nhậm Đông Thăng mắng, "Chúc Khải Phong vừa nói cho bố biết! Con mới vừa bị người ta lừa tài lừa sắc!"
Nhậm Xuyên giả vờ ngây thơ: "Chúc Khải Phong...!sao cái gì nó cũng nói..."
"Không quan trọng." - Nhậm Đông Thăng khịt mũi, nhớ ra tại sao mình lại gọi điện tới, "Con trai, sinh nhật vui vẻ."
"Dạ." - Nhậm Xuyên không có gì vui, sinh nhật nào cũng là giỗ mẹ, "Con biết rồi."
"Cúp máy đây." - Nhậm Đông Thăng cũng không còn gì để nói, "Nhớ về nhà ăn bữa cơm."
Điện thoại vừa ngắt, Giang Hoàn suýt chút nữa bị Nhậm Xuyên dọa chảy mồ hôi ướt đẫm cả người, nhất là khi anh vừa nói rằng "sự nghiệp và tình cảm đều bội thu".
Nhưng hắn cũng nghe thấy lời chúc mừng sinh nhật mà Nhậm Đông Thăng nói, hắn cau mày nhìn Nhậm Xuyên: "Hôm nay là sinh nhật của em à?"
"Ừm." - Nhậm Xuyên cụp mắt xuống, "Không có gì đâu, đó giờ em không có tổ chức sinh nhật."
Giang Hoàn ôm lấy eo anh một cách thân mật: "Tại sao?"
Nhậm Xuyên có chút trầm mặc: "Bởi vì mẹ em mất khi sinh ra em.
Mặc dù bố em không ghét em, nhưng em...!không thể vượt qua rào cản đó, em luôn cảm thấy rằng bản thân đã hại mẹ."
Sau đó Nhậm Xuyên lập tức bật cười, sờ sờ mặt của Giang Hoàn: "Nhưng hôm nay thì khác."
Anh ôm lấy eo của Giang Hoàn, vùi mặt vào trong lồng ngực hắn: "Em đã nhận được món quà sinh nhật tuyệt vời nhất."
Trong lòng Giang Hoàn tràn ngập tình yêu, hắn xoa đầu Nhậm Xuyên: "Từ nay anh sẽ..."
Nhậm Xuyên nhìn hắn cảnh cáo: "Đừng có mà nói là "Từ nay anh sẽ là mẹ của em" đấy nhé!"
Lời ra đến khóe môi liền bị kẹt lại, cả người Giang Hoàn như bị thiêu đốt: "...Từ nay anh sẽ...!thay mẹ chăm sóc em."
Thế này còn tạm được, Nhậm Xuyên lẩm bẩm mắng một câu đồ ngốc, rồi vùi đầu vào hõm cổ của Giang Hoàn.
Trời đã khuya, rửa mặt xong nên lên giường đi ngủ.
Trên giường chỉ còn lại một cái chăn, ý tứ vô cùng rõ ràng.
Nhậm Xuyên cảm thấy mình như được ăn mật ngọt, đi một vòng lớn, cuối cùng đã biến Giang Hoàn thành người yêu.
Anh mở nhóm chat, hy vọng sẽ nhận được lời chúc mừng từ đám bạn thân: "Tao có bồ rồi!"
Anh bổ sung trọng điểm: "Bạn trai là Giang Hoàn!"
Ting ting hai tiếng, Thôi Minh Hạo và Chúc Khải Phong nhắn cùng một lúc, câu chữ giống hệt nhau: "Vãi nồi!"
Nhậm Xuyên: "Chúng mày có thể bắt đầu chúc phúc."
Chúc Khải Phong: "Xuyên Nhi! Mày sốt rồi!"
Thôi Minh Hạo: "Đề nghị đến bệnh viện kiểm tra, đến lúc phát bệnh thì đã muộn rồi."
Nhậm Xuyên: "..."
Nhậm Xuyên: "Thái độ kiểu gì đấy!"
Chúc Khải Phong: "Người thề sống chết không đội trời chung mấy ngày trước là ai?"
Thôi Minh Hạo: "Đừng giấu bệnh sợ thầy, kể cả bệnh nan y thì vẫn có một tia hy vọng."
Nhậm Xuyên thả một loạt bom: "Bọn tao đã sống chung, hơn nữa ảnh còn chủ động tỏ tình, đã từng gặp gia đình, cũng không có ý định sinh con."
Nói xong, anh liền tắt máy, để lại hai người Chúc Khải Phong và Thôi Minh Hạo nháo nhào trong nhóm.
Nhậm Xuyên chui vào chăn, nằm sát vào cơ thể Giang Hoàn, gối đầu lên cánh tay của hắn, cảm giác tương đối dễ chịu.
"Về đến nhà phải niêm phong phòng ngủ cho khách." - Giang Hoàn nghĩ đến một chuyện quan trọng, "Để em muốn ngủ chỗ khác cũng không có cơ hội."
Hai người nhìn nhau, hơi thở nóng bỏng phả lên da thịt làm người run rẩy.
Giang Hoàn kiềm lòng không được, tiến về phía trước, như đang hái một đóa hoa xuống từ trên cao, như đang nâng lên mùa xuân bên trong vũng nước, hắn ôm Nhậm Xuyên vào lòng, hôn nhẹ lên bờ môi anh.
Nhậm Xuyên không khỏi rên rỉ một tiếng, xúc động xen lẫn bên trong giọng nói, anh duỗi tay ra ôm lấy tấm lưng rộng lớn của Giang Hoàn.
Ánh sáng từ tuyết xuyên qua khung cửa sổ khiến mọi thứ đều trở nên mơ hồ, nụ hôn lúc đầu nhẹ nhàng, sau đó sâu dần, từ chân mày đến chóp mũi, từ đôi môi đến lồng ngực.
Giọng Giang Hoàn ẩn nhẫn khàn khàn, trầm thấp mê hoặc: "Cưng ơi..."
"...Anh cứng rồi...".