Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Vâng"
Mấy tên nhân viên phục vụ lập tức bị đánh bại ngã xuống mặt đất, sắc mặt trắng bệch, không có chút sắc máu nào. "Cung tiên sinh, Cung tiên sinh... Không muốn a... Là chúng tôi có mắt không tròng, không nên trách lầm vị tiểu thư này, người hãy tha cho chúng tôi một con đường sống đi."
Đem khoản sổ sách này tính đầy đủ trên đầu cô ấy, chẳng phải là đang mỉa mai cô hay sao??
Có người bị kích động tiến gần tới nắm lấy ống quần Cung Âu.
Cung Âu trực tiếp đá văng hắn ra xa, kéo lấy Thời Tiểu Niệm rời đi.
Toàn bộ quá trình, cô một câu cũng không có xen vào.
Cô quay đầu nhìn những nhân viên phục vụ đang gào khóc kia, không hiểu tại sao đột nhiên lại biến thành như vậy.
Cô không phải là muốn mượn tiền sao?
Tại sao cuối cùng người chịu tổn thất lại là những nhân viên phục vụ kia vậy??
"Bịch ~~~~"
Thời Tiểu Niệm bị Cung Âu nặng nề ném vào ghế sau, Cung Âu liền theo đó ngồi vào, vẻ mặt tràn đầy sự tức giận, vươn tay gõ lên đầu cô, lớn tiếng nói:" Thời Tiểu Niệm, phụ nữ vô dụng tôi đã thấy qua nhiều lần, nhưng vô dụng giống như em thì là lần đầu tôi thấy đấy!!"
"..."
Thời Tiểu Niệm sờ đầu.
Tay lại bị Cung Âu kéo xuống, hắn tiếp tục gõ:" Mấy tên phục vụ cũng không trị được, thật không biết ba năm trước sao em lại có gan hạ thuốc tôi đấy!!"
Ba năm trước đây, người hạ thuốc căn bản không phải là cô.
Xe dừng lại trước cổng tòa lâu đài, Thời Tiểu Niệm bị Cung Âu kéo xuống, vừa đi hắn vừa giáo huấn cô:" Ngu ngốc! Ngu ngốc! Vô dụng! Bị người khác khi dễ đến thành như vậy, đánh không lại người thì thôi đi, cái miệng kia là dùng để trưng bày hay sao?? Sao không nói với bọn chúng biết rằng em cũng có người làm chỗ dựa??"
Thời Tiểu Niệm bị hắn đánh sắp thành cái sàng rồi, cô không có đánh trả, chỉ lặng yên đứng bên cạnh nhìn người đàn ông này, mắt hạnh sợ run, ngẩn người ra nhìn hắn.
Hắn năm lần bảy lượt mắng cô, nhiều lần cường điệu, nhấn mạnh cô không biết nói với đám người kia cô có chỗ dựa.
Chỗ dựa...
Từ lúc cô còn rất nhỏ, cô đã biết rõ sẽ không ai thay cô chống lưng, cho dù lúc trước cô cùng Mộ Thiên Sơ tình cảm sâu đậm, nhưng khi ấy hắn vẫn chỉ là một người mù, chưa nói đến bảo vệ cô mà còn thường xuyên cần cô bảo vệ hắn...
Hôm nay, là lần đầu tiên cô biết đến cảm giác có người thay cô mà ra mặt, nhưng lại không nghĩ là người đàn ông tên Cung Âu này, người đàn ông mà cô hận ác liệt đến tận xương tủy. "Cảm ơn."
Thời Tiểu Niệm nhìn về phía hắn, nghiêm túc mở lời.
"Vô dụng đến mức như vậy sao em vẫn còn không biết xấu hổ mà sống..." Cung Âu vẫn còn đang giáo huấn cô, bỗng nhiên thanh âm véo von trước mặt dừng lại, quay đầu gắt gao trừng mắt mà nhìn cô:" Em vừa nói cái gì nha."
"Cảm ơn anh, Cung tiên sinh"
Thời Tiểu Niệm nói ra câu này đều là chân thành.
Đây là lần đầu cô được người khác bảo hộ lấy a...
Cung Âu dừng bước chân lại, trừng mắt nhìn mắt cô chằm chằm,mắt tưởng như căng ra sắp đứt rồi, trừng mắt nhìn cô hồi lâu, hắn bỗng nhiên hất tay của cô ra, quay người rời đi, cứng nhắc vứt lại một câu:" Thật không thể hiểu được"
Nói xong, hắn bước nhanh rời đi, nhanh giống như đang trốn tránh, một thân cứng nhắc, không được tự nhiên.
"..."
Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên nhìn theo bóng lưng của hắn, được người khác nói cảm ơn sẽ có phản ứng như thế này sao?? Cô cũng không phải là nói muốn gϊếŧ hắn, không phải là hắn thẹn thùng đấy chứ?
Cô cảm thấy ý nghĩ của mình cũng thực quá buồn cười đi, Cung Âu là loại người gì nha, làm sao có khả năng hắn thẹn thùng cơ chứ!
Bất quá... Hắn dường như không có xấu xa như cô đã nghĩ.
Trở lại khu nhà ở, Thời Tiểu Niệm vào cửa sẽ không nhìn thấy Cung Âu.
Phong Đức mang theo một đám hộ vệ khuân đồ đến, thấy Thời Tiểu Niệm nhìn xung quanh nhà, liền nói:" Thời Tiểu Niệm, thiếu gia có lẽ đang ở trong phòng mở một cuộc hội nghị, hôm nay hội nghị đi đến phân nửa thiếu gia sẽ trở lại đây a."
Một nửa hội nghị sẽ quay trở lại sao??
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc:" Hắn là vì chuyện của tôi nên mới nhanh chóng trở về sao?"
Đây có còn Cung Âu sao?
"Đúng vậy." Phong Đức gật đầu.
Khi đó, hắn đang ở bên ngoài phòng hội nghị chờ đợi, chính vào thời điểm Thời Tiểu Niệm gọi điện thoại đến, Cung Âu đem một tổng giám đốc ra ngoài khiển trách, đúng lúc hắn nghe được.
Sau đó, hội nghị mới bị dừng lại ở giữa.
"Đây là cách hắn chiếu cố đối với mỗi bạn giường sao??"
Thời Tiểu Niệm hỏi, chẳng lẽ mỗi người phụ nữ hắn đều có sự chiếu cố, tất cả hắn đều ra mặt giúp, vậy hắn không phải là rất nhiều việc hay sao?
"Thời tiểu thư nói chiếu cố tôi không biết là như thế nào, chỉ biết là thiếu gia cậu ấy bỏ dở hội nghị là lần đầu tiên." Phong Đức nói ra.
Nghe Phong Đức nói, thân thể Thời Tiểu Niệm không khỏi bị chấn động.
Lần đầu tiên bỏ dở hội nghĩ, chính là vì cô mà chạy ra ngoài sao? Làm sao có khả năng.
Thời Tiểu Niệm không muốn nghĩ sâu việc này có nghĩa là gì nha, cô gẩy gẩy tóc, quay đầu nhìn về phía các hộ vệ đang đẩy vào một giá áo, cô còn mù mịt chưa hiểu hỏi:" Đây là cái gì a??"
"Thiếu gia đã phân phó, không để cho cô phải đi ra ngoài mua sắm, đó là lí do vì sao mang thêm tới đây một ít, đây đều là những mẫu mới nhất của Paris, đều là dành cho người". Phong Đức mỉm cười nói.
"..."
Toàn bộ đều là váy.
Thời Tiểu Niệm cắn môi, cô đây là đang đi theo hướng Kim Ốc Tàng Kiều, một đi không quay trở lại nữa rồi.
Thở mạnh bên trong phòng bếp tinh xảo, Thời Tiểu Niệm đang đeo tạp dề chỉnh tề, bận rộn làm việc.
Cô là người ân oán rõ ràng, Cung Âu hôm nay đã giúp cô một lần, cô một lần làm một bữa cơm trưa thật phong phú cho hắn.
Thời Tiểu Niệm liên tiếp làm mười món ăn, hai món súp, quay người lại, chỉ thấy Cung Âu bộ quần áo ở nhà màu trắng, một thân nhàn nhã tựa vào cửa, con ngươi màu đen chăm chú nhìn cô.
Cũng không biết hắn đã đứng ở đó nhìn cô bao lâu rồi.
"Ăn cơm."
Thời Tiểu Niệm đi đến bên mép tường, nhìn vào tấm gương được treo trên tường, trên mặt cô không có bị bẩn, không biết hắn ở đó nhìn cái gì nha.
"Đừng soi, soi nữa cũng vẫn như vậy thôi, khuôn mặt em miễn cưỡng vẫn có thể nhìn." Cung Âu đùa cợt một tiếng, khóe môi có chút nâng lên, quay người đi về hướng bàn ăn.
"..."
Cô xấu xí, hắn còn không phải bắt cô ký cái gì mà ước hẹn, làm người phụ nữ của hắn nha."
Thời Tiểu Niệm thầm tự suy nghĩ, không có cãi lại hắn, bưng nước canh đi theo phía sau hắn.
Cung Âu chắp tay đằng sau lưng, sau đó ngồi bất động trên bàn ăn chờ cô bưng ra các món ăn như một vị quân vương chờ nô bộc hầu hạ.
Nhưng Thời Tiểu Niệm không muốn có người hầu trong nhà, vì vậy, công việc chỉ có thể để cô làm.
Thời Tiểu Niệm xới một bát cơm đặt ở trước mặt hắn, Cung Âu lúc này mới bắt đấu cầm đũa, ăn với phong thái nho nhã, tốc độ khiến cho người khác đáng kinh ngạc.
Từng có mấy lần kinh nghiệm, Thời Tiểu Niệm ăn cơm bằng tốc độ nhanh hơn, càng không ngừng gắp thức ăn vào miệng.
Ăn chậm một chút, cô tiếp theo có thể bị đói bụng.
"Tướng ăn của em thực xấu!". Cung Âu nâng con ngươi quét mắt nhìn cô, vẻ mặt tràn đấy sự bất mãn, không chịu nổi.
"..."
Thời Tiểu Niệm ngậm một miệng cơm im lặng, không nói gì mà nhìn hắn.
Cô đây là đang giành ăn với miệng hổ được không?
Còn chê tướng ăn của cô xấu = "Quá xấu đi". Cung Âu càng nhìn càng không chịu nổi, chỉ cô nói:" Em quay mặt đi ăn, đừng ảnh hưởng tôi ăn cơm.!!!"
"..."
Thời Tiểu Niệm phát điên, thiếu chút nữa đem toàn bộ cơm trong miệng phun hết lên mặt hắn.
Hắn hôm nay giúp cô.
Hắn hôm nay giúp cô.
Hắn hôm nay giúp cô.
Thời Tiểu Niệm trong lòng không ngừng nhắc lại chuyện này, mới đem tức giận đè xuống được một chút, cô không có ăn nhanh hơn nữa, mà là nhai từ từ chậm rãi nuốt.
"Cái này còn tạm chấp nhận được"
Cung Âu lúc này mới cảm thấy thỏa mãn, sau đó mới tiếp tục dùng tốc độ kinh người càn quét hết số thức ăn trên bàn.
Thời Tiểu Niệm vừa mới ăn, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn những món ăn mà mình thích đều nhanh chóng bị càn quét không còn, mọi món đều bị hắn nuốt vào dạ dày của hắn.
Cuối cùng, cô chỉ có thể lặng lẽ ăn cơm trắng trong bát.
"Thời Tiểu Niệm, tôi phải nhắc nhở em một chuyện." Cung Âu buông bát đũa, cầm lấy khăn ướt lau sạch tay, giọng nói trầm thấp mà lại vô cùng cường thế.:"Từ nay về sau, có việc gì em cứ trực tiếp nói với tôi, không cần thiết phải thông qua Phong Đức."
Vay tiền mượn đến Phong Đức trên đầu cũng không tìm nàng.
Người phụ nữ này hẳn là cảm thấy Phong Đức có tiền sao??
Thời Tiểu Niệm sửng sốt, ngay lập tức ngoan ngoãn gật đầu:" Đã biết. Tôi thực có một việc cần nhờ anh giúp đỡ."
" Trình bày sự tình cho tôi nghe thử."
"Tôi có một người bạn đại học tên Đường Nghệ, tôi muốn tìm cách thức liên lạc với cô ấy." Chỉ cần tìm được Đường Nghệ, sẽ giống như là tìm được nhân chứng, Đường Nghệ có thể chứng minh được ba ngày đó cô thực sự là không có đi đâu cả, càng không thể đi bỏ dược cho hắn."
"Tại sao tôi phải giúp em??" Cung Âu ngay lập tức thốt ra mà không kịp suy nghĩ.
"Không phải là anh sẽ để tôi trực tiếp đi tìm người đấy chứ??"
"Muốn tự mình tìm chứng cứ sao?? " Cung Âu khí thế hùng hồn, đôi mắt tà khí đến lợi hại.
"..."
Thời Tiểu Niệm ngồi khoanh tay, để đũa xuống nói:" Vậy được rồi, tự anh nghĩ biện pháp giải quyết đi."
Cô chuẩn bị đứng dậy, thu dọn bát đũa.
"Thời Tiểu Niệm, em đây là thái độ gì vậy??" Cung Âu không vui nhìn về phía cô không hài lòng:" Em đừng quên, bên trong hợp đồng, rõ ràng đã viết tôi là chủ, em lại dám có thái độ này với tôi?"
Cô có thái độ gì?
Cô chính là không muốn để ý đến hắn, chỉ có như vậy mà hắn cũng tức giận?? Người như hắn có lẽ coi như là bị hoang tưởng thêm chứng nóng nảy thiếu kiên nhẫn.
Thời Tiểu Niệm không muốn tranh cãi, thế là cố gắng mà tỏ ra dáng vẻ tươi cười, thuận theo hắn mà nói:" Vâng vâng, Cung tiên sinh người ở trên, ta ở dưới."
"Đương nhiên. Trên giường cũng như vậy mà."
Tâm tình Cung Âu vì câu nói kia của cô mà tốt hơn nhiều, từ trước bàn ăn đứng lên:" Nhìn em nghe lời như vậy, vậy thì tôi sẽ phái người thăm dò giúp em cái bạn học gì đó."
"Cô ấy tên là Đường Nghệ." Cô sợ hắn quên tên.
"Biết rồi."
Cung Âu nói, bước dài ra khỏi phòng ăn.
"Tôi còn muốn hỏi, tại sao hôm nay anh lại ra thay tôi ra mặt?" Cô nhẹ giọng hỏi ra.
Nghe vậy, Cung Âu nói giống như một chuyện đương nhiên:" Bản thân nuôi dưỡng con chó thì làm sao có thể để mặc cho người khác nhổ lông."
Nói xong, Cung Âu rời đi.
"..."
Cô là con chó?
Thời Tiểu Niệm tức giận không chỉ một chút, cô rõ ràng còn nói cảm ơn, rõ ràng còn có một tia cảm kích dành cho hắn, lần sau khi nấu cơm, cô nhất định phải thả thạch tín.
Tiếp đến, cô cùng Cung Âu qua một thời gian cũng coi như là hài hòa.
Cung Âu thực sự rất bận rộn, ngay cả khi tập thể hình rèn luyện thể lực cũng thường xuyên gọi điện thoại để phân phó công việc, cùng cô nói chuyện căn bản là ở phòng ăn cùng phòng ngủ.
Thành thật mà nói, hai địa điểm đó phần lớn hai người đều là trao đổi qua hành động.
Sau khi đã thăm dò tính khí của Cung Âu, Thời Tiểu Niệm cũng không hề cùng hắn chống đối, dẫn đến tranh giành lợđợi ích ngoài miệng, bởi vì như vậy sẽ chỉ làm cho hắn thêm nổi giận, vậy sau đó cô liền thảm rồi.
Ngồi trước máy tính, mở ra trang QQ, Thời Tiểu Niệm có cảm giác như đã trải qua mấy đời a.
Cô đã rất lâu không trải qua cảm giác cuộc sống bình thường.
Trang QQ hiện lên, biên tập khiến cho cô điên cuồng lấy dao như muốn chém cô thành trăm nghìn mảnh, muốn cô mau chóng giao bản thảo mới, sáng tác truyện tranh.
Cô cũng rất muốn vẽ truyện mới, vấn đề là không có chút linh cảm nào nha, không là đi chơi thì cũng là nghĩ xem nên hầu hạ Cung Âu món gì a thì đỡ phải ra ngoài ăn, không thì là gặp Mộ Thiên Sơ, Thời Địch.
Những việc riêng tư này thật khiến cho cô đau đầu, chiếm cứ hết mọi dung lượng trong não cô.
Làm sao có thể sáng tác truyện mới???
Thời Tiểu Niệm cầm ra một chồng giấy vẽ, chiếc bút trong tay vẽ loạn lên, không có một chút cảm hứng nào.
Bỗng nhiên, ở bên ngoài truyền đến âm thanh gào to đầy tức giận:" Lưu lại một đám phế vật các người để làm cái gì chứ?? Sai số 0,1 cũng vẫn là sai số, ngươi chưa từng đi học sao?? Ngươi mau chóng cầm cái này đi chỉnh sửa lại một lần nữa, một dòng này có thể làm tổn thất cho toàn bộ công ty!!! Cút, mau cút cho ta, đi càng nhanh càng tốt."
Lại đang mắng người.