Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai?
  3. Chương 21
Trước /199 Sau

Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai?

Chương 21

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Những người tuyên bố là mình bình thường, đều không bình thường chút nào. Hà Tử Bình quyết định dẫn hắn đi bệnh viện kiểm tra, hi vọng phát hiện bệnh kịp thời, điều trị sớm, như vậy mới có thể cứu chữa kịp thời.

"Tôi nói với Tử Ninh, Hạo Vũ là người đồng tính luyến ái, cho nên cô ấy nhất định coi anh là tình nhân của Hạo Vũ rồi." Đường Duyệt thấy vẻ mặt Hà Tử Bình kiên quyết nên vội vàng nói rõ, tránh cho thật sự bị đưa đi bệnh viện tâm thần.

Nhưng cứ nghĩ tới việc Tử Bình là tình nhân của Hạo Vũ, lại không nhịn được nằm bò ra bàn, cười đến không thở được.

Hoá ra là như vậy, hắn - Hà Tử Bình bị coi là đồng tính, hơn nữa còn là tình nhân của một Hạo Vũ được vạn người mê? Nghĩ tới đây, hắn cũng nhịn không được, bật cười.

"Đường Duyệt, anh thật quá rảnh rỗi rồi, tôi nên phái anh đi Châu Phi để mở rộng thị thường nhỉ" đột nhiên một giọng nói trầm thấp vang lên, Lâm Hạo Vũ đi vào.

Bây giờ tất cả mọi thứ đã được khẳng định, hại hắn chịu nhiều giày vò khổ sở như vậy, thủ phạm gây ra chính là Đường Duyệt.

Hả? Hắn xuất hiện lúc nào, sao bọn họ không phát hiện ra?

Không biết Hạo Vũ có nghe được những lời hắn vừa mới nói không? Nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt bình tĩnh của hắn, Đường Duyệt tự hỏi, có thể coi như hắn chưa biết chuyện được không?

"Anh biết đấy, bạn học cũ tới thăm, dù sao tôi cũng phải tiếp đón một chút cho phải đạo chứ." Đường Duyệt nghĩ hắn không nghe được câu chuyện bọn họ nói với nhau, nên cười ha ha.

Hà Tử Bình cũng nhìn Lâm Hạo Vũ. Lâm Hạo Vũ mặc dù rất đẹp trai, nhưng nghĩ đến việc mình trở thành tình nhân của hắn, cùng hắn anh anh em em, Hà Tử Bình vẫn nhịn không được muốn nôn, hắn thích phụ nữ hơn, đối với đàn ông thật sự không có bất cứ hứng thú nào

"Đừng có dùng cái loại ánh mắt đó nhìn tôi, tôi không có hứng thú với anh!" Lâm Hạo Vũ liếc Hà Tử Bình một cái, nói.

Thật may là tôi cũng không có hứng thú gì với anh! Hà Tử Bình miễn cưỡng thu hồi ánh mắt.

"Hạo Vũ, anh phải biết rằng tôi có ý tốt, tôi làm tất cả đều là vì muốn mang lại hạnh phúc cho anh." Lần này, Đường Duyệt khẳng định Lâm Hạo Vũ đã nghe được những lời hắn nói lúc nãy rồi.

Thật sự muốn đập chết chính mình! Tại sao lại nói lộ hết sự tình ra ngoài, muốn nói cũng không nên lựa lúc có Hạo Vũ mà nói chứ!

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lâm Hạo Vũ, Đường Duyệt hoảng sợ trong lòng, trước khi bão đến chính là trời yên biển lặng.

"Chết tiệt, anh nói với cô ấy những gì?" Lâm Hạo Vũ gầm nhẹ.

"Không có. . . . . ." Thấy Lâm Hạo Vũ nhìn soi mói, Đường Duyệt khúm núm nói: "Tôi nói với cô ấy là, so với cơ thể đàn ông, thì cơ thể của phụ nữ hấp dẫn hơn. . . . . . Tôi chỉ gợi ý cho cô ấy một chút, để cô ấy có thể tận dụng ưu thế trời sinh của phụ nữ."

Mấy ngày gần đây chưa thỏa mãn dục vọng, làm cho cơn tức giận của Lâm Hạo Vũ đủ để cháy lan tới tận đồng cỏ. Bây giờ nhìn Đường Duyệt ra vẻ sợ sệt, quả thật Lâm Hạo Vũ muốn lao tới đánh hắn một trận.

Hà Tử Bình kịp thời ôm lấy Lâm Hạo Vũ, ngăn cản hành động muốn đánh Đường Duyệt của Lâm Hạo Vũ, sợ sẽ làm tổn thương đến tình cảm anh em từ trước tới nay.

Hắn không hiểu vì sao Hạo Vũ tức giận như thế, không phải chỉ là đùa giỡn một chút sao? Cũng không có xảy ra chuyện gì to tát, không phải sao?

Bọn họ biết nhau đã mười mấy năm, chưa bao giờ thấy hắn mất kiểm soát đến như thế.

"Sao lại tức giận như thế?" Hà Tử Bình nói. Hắn cũng là người bị hiểu lầm, nhưng sao hắn không thấy tức giận! Là anh em với nhau, không cần phải quá tính toán!

"Có phải chưa thỏa mãn dục vọng hay không, nên mới tức giận đến vậy?" Đường Duyệt vừa tránh né quả đấm của hắn, vừa tiếp tục trêu chọc hắn.

"Lâm Hạo Vũ!" từ cửa truyền đến tiếng rống, sư tử Hà Đông cái đang quang minh chính đại phát run nhìn đám đàn ông trước mắt.

Hà Tử Bình nhanh chóng buông tay ra. Tại sao lại để cho cô thấy được? Nhìn nữ sinh trước mắt nổi giận như điên, hắn cảm giác mình đã làm chuyện có lỗi.

Đợi chút, vừa rồi hắn không có làm gì, chẳng lẽ thật sự cho rằng mình "Đồng tính" hay sao?

Lâm Hạo Vũ nhìn Phương Tử Ninh, cô rất tức giận khi nghe nói hắn đồng tính luyến ái, phải chăng cô đã để ý đến vị trí của hắn trong lòng cô?

Bên này Phương Tử Ninh nhìn hai người đàn ông đang sững sờ, giận quá quay đầu bỏ chạy.

Thực sự quá đáng mà, ngang nhiên chơi bời trác táng trong phòng làm việc của Đường Duyệt, hơn nữa còn vội vàng đến nỗi ngay cả cửa cũng không đóng, công sức của cô bỏ ra trong những ngày qua đều uổng phí.

Đường Duyệt khốn kiếp, tại sao không ngăn cản bọn họ, lại còn nhường phòng làm việc cho bọn họ "hành sự"? Phương Tử Ninh vừa chạy, vừa mắng thầm ở trong lòng.

Nhưng kẻ khốn kiếp nhất chính là Lâm Hạo Vũ. Lâm Hạo Vũ xấu xa, Lâm Hạo Vũ đáng ghét, hại cô lãng phí bao nhiêu tâm huyết giúp hắn bây giờ trở nên vô ích như vậy, còn làm tổn thương trái tim cô. . . . . .

Sớm biết mình sẽ yêu dạng đàn ông như thế này, thì ban đầu không nên đón nhận sự quan tâm của hắn một cách dễ dàng như vậy.

Thật nực cười, tình địch của cô bây giờ lại là đàn ông, làm cho cô ngay cả cơ hội cạnh tranh với hắn cũng không có!

Ban đầu khi quen Kiến Hi, cô cảm thấy khổ, đó chẳng qua là khổ cực, hiện tại phát hiện mình yêu một người không nên yêu, Phương Tử Ninh cũng cảm thấy khổ, nhưng đây lại là đau khổ.

Phương Tử Ninh quyết định đi tìm Sở Lâm.

Cô muốn tìm người nói rõ cho cô biết cô nên làm cái gì.

Đi tới nhà Sở Lâm, Tử Ninh tuyệt vọng nhấn chuông cửa, tay không một chút buông lỏng.

Cô khẳng định Sở Lâm vẫn còn đang đánh cờ với chu công, lúc này mà dám can đảm nhấn chuông quấy rối giấc ngủ của cô ấy, duy chỉ có một mình Tử Ninh.

"Bị thần kinh à!" Sở Lâm đang mặc áo ngủ, đầu rối như tổ quạ vừa bước ra mở cửa, liền hướng về người nhấn chuông rống to.

Kẻ này coi cô là ai chứ, quấy rầy mộng đẹp của người khác đã đủ giận rồi, còn dám phách lối như vậy!

Sở Lâm đang muốn trút giận vào người đã quấy phá giấc ngủ của cô, thì nhìn thấy hai hàng nước mắt trong suốt đang chảy dài trên mặt Phương Tử Ninh, lập tức ngừng nói.

Một Phương Tử Ninh luôn luôn đơn thuần vui vẻ thế tại sao lại khóc? Nhất định là phải có lý do.

Cô nghiêng người tránh ra để Tử Ninh đi vào.

Phương Tử Ninh ngồi xuống sofa ở phòng khách.

"Uống trà." Sở Lâm đưa trà tới.

"Cám ơn." Phương Tử Ninh đưa tay nhận.

"Bây giờ có thể nói ra tâm sự được chưa?" Sở Lâm ngồi xuống sofa đối diện Phương Tử Ninh, hỏi.

"Hạo Vũ là người đồng tính luyến ái, mà tớ lại phát hiện mình đã yêu anh ấy, tớ nên làm cái gì bây giờ?" Hai tay Phương Tử Ninh bưng ly trà, nhìn lá trà lơ lửng trong nước, cũng giống như tình cảm của cô đang trôi giạt không có bến đậu.

Mình không nghe lầm chứ? Lâm Hạo Vũ đồng tính luyến ái? Đánh chết cô, cô cũng không tin. Mỗi lần Lâm Hạo Vũ nhìn thấy Tử Ninh thì trong ánh mắt đều chứa đựng sự yêu thương say đắm, tại sao có thể là người đồng tính luyến ái được?

"Làm sao cậu biết?" Sở Lâm hỏi.

Có phải cô ấy nghe người ta nói, rồi tin đó là sự thật không một chút nghi ngờ chứ?

Thời buổi này, người quá đơn thuần thường rất dễ dàng bị lừa gạt, giống như Phương Tử Ninh, người phụ nữ ngốc nghếch hết thuốc chữa này, tốt nhất vứt cho Lâm Hạo Vũ thật gấp, tránh cho lúc nào cũng tới làm phiền cô.

"Đường Duyệt nói ".

Đó là người đàn ông ngu ngốc xách theo 20 triệu tiền mặt ở nhà hàng ngày ấy? Hắn rốt cuộc đang rắp tâm làm cái gì hả? Tự nhiên lại bôi nhọ Lâm Hạo Vũ như vậy, không phải hắn cũng coi trọng Tử Ninh chứ?

Không được, cô tuyệt đối sẽ không để người đàn ông ngu ngốc đó phá hư chuyện tốt của Lâm Hạo Vũ và Phương Tử Ninh.

"Hắn nói cậu liền tin tưởng?"

"Anh ta không có lý do gì để gạt tớ . . . . . . Hơn nữa bản thân tớ cũng đã thử dò xét Hạo Vũ rồi."

Thật ra thì lúc mới đầu cô cũng nghĩ là Đường Duyệt có thể lừa gạt mình, nhưng nghĩ tới mình cố gắng nhiều như vậy mà kết quả đều là những con số không tròn trĩnh, vậy còn nghi ngờ gì nữa, từ bỏ thôi!

"Thử như thế nào?" Sở Lâm cũng không cho rằng người ngốc nghếch như Phương Tử Ninh lại nghĩ ra được cách thử dò xét Lâm Hạo Vũ, chắc chắn đó là chủ ý của người đàn ông đầu heo kia.

Phương Tử Ninh đem những lần thử nghiệm trước đây, đầu đuôi ngọn ngành nói rõ cho Sở Lâm biết.

Sở Lâm vừa nghe, trong lòng vừa kêu khổ giùm cho Lâm Hạo Vũ.

Hắn rốt cuộc là người đàn ông như thế nào? Thức ăn ngon đem tới miệng mà cũng có thể kháng cự? Những thử nghiệm mà Phương Tử Ninh mang đến cho hắn, quả thực chính là sự đau khổ giày vò như ở địa ngục ấy chứ?

Hắn thật sự là một người đàn ông tốt, Sở Lâm quyết định cho hắn điểm tối đa.

"Sở Lâm, đi dạo với tớ một chút được không?" Phương Tử Ninh không yêu cầu Sở Lâm phải trả lời câu hỏi của cô, dù sao cô ấy và mình đều cùng một tuổi, đối với phương diện tình yêu cũng không hiểu biết hơn cô là bao.

"Tử Ninh, đôi khi những chuyện nghe hoặc nhìn thấy cũng chưa chắc là sự thật." trước khi đi, Sở Lâm bỏ lại một câu nói, rồi vào phòng thay quần áo.

Nói như vậy, có phải là cô vẫn còn có một tia hi vọng? Phương Tử Ninh suy nghĩ.

Quảng cáo
Trước /199 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Trí Nhớ 25 Giây

Copyright © 2022 - MTruyện.net