Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tổng Tài Nguy Hiểm, Anh Thật Hư Hỏng
  3. Chương 381-385
Trước /538 Sau

Tổng Tài Nguy Hiểm, Anh Thật Hư Hỏng

Chương 381-385

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Quân Nhật Đình chờ Hà Văn Tuấn đi khỏi thì mặc kệ tiếng ồn ào bên ngoài, dự định đi ngủ.

Không đầy một lát thì những tiếng động này biến mất, bệnh viện lại khôi phục lại bình tĩnh như trước.

Cũng trong lúc này, một đoàn người ẩn nấp đi vào từ cổng sau của bệnh viện.

Mục tiêu của bọn họ hết sức rõ ràng, bọn họ đi thẳng tới khu quản lý điện của bệnh viện.

Theo bọn họ nghĩ thì trải qua trận chiến trước đó thì hẳn là Quân Nhật Đình sẽ cho người tập trung đuổi bắt bọn người Kiều Nô, hẳn là phòng thủ bên phía bệnh viện sẽ trở nên yếu kém.

Trên thực tế cũng đúng là như thế.

Trên đường đi, bọn họ cũng không có đụng phải người của Quân Nhật Đình, mắt thấy là sắp đến khu quản lý điện, bọn họ bắt đầu chia ra hành động.

"Một hồi chỉ cần mất điện thì chúng ta thì động thủ."

Thủ lĩnh giao nhiệm vụ xong thì dặn dò một câu.

Những người khác nhao nhao gật đầu, từng người bắt đầu hành động.

"Đội bốn đã vào chỗ."

"Đội chín đã vào chỗ."

"Đội mười đã vào chỗ."

Bọn họ đến chỗ đã hẹn trước thì dùng máy truyền tin truyền tin cho nhau.

Thủ lĩnh nghe vậy thì lập tức ra lệnh cho đàn em đang ẩn nấp tại khu quản lý điện: "Hành động."

Theo hắn ta hạ lệnh thì thuộc hạ đang ẩn nấp trong khu quản lý điện vốn muốn hành động.

Ai ngờ bốn phía trong khu quản lý điện vẫn còn có người mà Quân Nhật Đình sắp xếp trông chừng, đồng thời cũng phát hiện khác thường trước.

"Ai đó?"

Bảo vệ quát một tiếng, đồng thời toàn thân căng thẳng quan sát.

Những người đánh lén nghe nói như thế thì hơi đổi sắc mặt, mắt thấy người của đối phương càng ngày càng tới gần, bọn họ nhìn nhau một chút sau đó bất ngờ xông ra dưới lệnh của thủ lĩnh.

Đồng thời những người khác đã ẩn núp vào phòng bệnh cũng dùng thủ đoạn sấm sét giết tới phòng bệnh của Quân Nhật Đình.

Quân Nhật Đình vốn là người ngủ không sâu giấc, động tĩnh đánh nhau bên ngoài không nhỏ, hiển nhiên vừa mới bắt đầu thì anh đã tỉnh lại.

Đang lúc anh gọi người vào hỏi thăm chuyện gì xảy ra thì cửa phòng bệnh bị đá tung ra.

Năm người đàn ông lực lưỡng theo thứ tự xông vào phòng bệnh.

Quân Nhật Đình nhìn thấy bọn họ thì lạnh lẽo nheo mắt lại.

Mà năm người bọn họ đưa mắt nhìn nhau, sau đó cùng nhau đánh tới chỗ Quân Nhật Đình.

Dù sao chỉ cần bắt được người đàn ông này thì còn sợ không lấy được đồ bọn họ muốn hay sao?

Quân Nhật Đình thấy bọn họ động thủ thì cũng nghiêm túc lại, lập tức đỡ đòn.

Mặc dù một đánh năm thì hơi phí sức với anh nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có phần thắng.

Chỉ thấy anh như là hồ ly, lanh lợi xuyên qua xuyên lại giữa năm tên đó, thỉnh thoảng còn mượn lực người này đánh trả người kia.

Năm người đàn ông lực lưỡng thấy vậy thì vừa giận vừa vội, dù sao thời gian của bọn họ có hạn, bởi vậy bọn họ ra tay ác hơn.

Quân Nhật Đình cũng nhận ra bọn họ sốt ruột, sắc mặt càng thêm lạnh lẽo.

Mắt thấy anh ứng đối càng ngày càng phí sức, thậm chí bị buộc đến cửa sổ, có lẽ một giây sau là sẽ bị bắt lại, rốt cuộc Hà Văn Tuấn cũng dẫn người vọt vào.

"Tổng giám đốc!"

Hà Văn Tuấn nhìn thấy Quân Nhật Đình bị người vây quanh thì giật cả mình: "Còn không mau đi giúp tổng giám đốc!"

Cậu ta quát đám thuộc hạ.

Cậu ta vừa dứt lời thì đám đàn em theo cậu ta tới lập tức vọt thẳng tới năm người đàn ông lực lưỡng đó.

Năm tên đó hơi đổi sắc mặt.

Cũng trong lúc này, bọn họ cũng nhận được lệnh của thủ lĩnh: "Rút lui, quân tiếp viện của bọn họ về tới rồi!"

Năm tên đó nghe vậy thì mặc dù không cam lòng nhưng vẫn nghe lệnh, đánh một đòn trí mạng dọa lui đám đàn em của Quân Nhật Đình, sau đó nhảy qua cửa sổ mà đi.

"Đuổi theo!"

Hà Văn Tuấn nhìn thấy cảnh này thì lập tức hạ lệnh.

Mấy tên cấp dưới cũng không dám chậm trễ, lập tức nhảy qua cửa sổ đuổi theo.

Trong lúc nhất thời, phòng bệnh vốn còn ồn ào lại yên tĩnh trở lại, phía ngoài hành lang cũng hết sức yên tĩnh.

"Tổng giám đốc, anh không sao chứ? Có cần gọi bác sĩ tới xem một chút không."

Hà Văn Tuấn vịn Quân Nhật Đình lên giường nghỉ ngơi.

"Không sao."

Quân Nhật Đình nhíu chặt lông mày đáp, chợt nhìn thấy trong phòng rối nùi, lạnh lùng nói: "Gọi người tới dọn dẹp một chút, cậu cũng đi điều tra xem những người mới vọt vào đây là người của thế lực nào?”

Hà Văn Tuấn không yên lòng nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Quân Nhật Đình thì chỉ đành gật đầu ra ngoài, tuy nhiên cậu ta vẫn phái mấy tên đàn em canh gác ở bên ngoài phòng bệnh.

Cũng không biết qua bao lâu, Hà Văn Tuấn quay trở lại.

"Tổng giám đốc, đã điều tra rõ ràng, nhóm người mới nãy là người đến từ thế lực thần bí nhất mà chúng ta tra ra được, bọn họ cũng vì cái USB đó mà tới."

Cậu ta nói đến đây thì sắc mặt bỗng nhiên trở nên khó coi.

"Sao thế?"

Quân Nhật Đình khó hiểu hỏi.

Hà Văn Tuấn thấy thế thì báo cáo cho anh tin tức mình vừa mới điều tra ra được.

"Vừa rồi tôi xuống dưới điều tra thì được đàn em báo cáo lại, vốn những người này ra tay với khu quản lý điện trước, chỉ vì đàn em ở khu quản lý điện cảnh giác nên bọn mới thất bại."

Quân Nhật Đình nghe nói như thế thì hiểu ý Hà Văn Tuấn.

Trong nháy mắt, trong mắt của anh lóe lên sát khí.

Hiển nhiên chuyện anh sợ tối đã bị tiết lộ ra ngoài.

Còn ai tiết lộ ra chuyện này thì ngoại trừ cô gái tên Kiều Nô đó ra thì anh không nghĩ ra ai khác nữa.

"Cậu gọi cho Mạc Truy, kêu cậu ta điều thêm nhiều người tới hỗ trợ cậu đuổi bắt Kiều Nô, nhất định phải bắt được cô gái đó!”

Anh lạnh lẽo nói: "Không thể để lộ nhược điểm của tôi ra, nếu không thì sẽ có phiền phức rất lớn, vậy nên cậu cũng phải nhanh chóng tìm được thế lực thần bí này nữa."

Hà Văn Tuấn cũng biết mức độ nghiêm trọng của sự việc, gật đầu đi làm ngay.

Đêm nay, chắc chắn là một đêm không yên tĩnh.

Nhưng mà Hứa Thanh Khê không hề biết mấy chuyện này.

Hôm sau, chờ cô quay lại bệnh viện thì bốn phía đã trở lại như ban đầu, khiến cho người ta không thấy được chút bất thường nào.

Chỉ có một thứ duy nhất không tốt, đó là trạng thái của Quân Nhật Đình.

Gần như một đêm anh không ngủ, dù là vẫn còn đủ tỉnh táo trò chuyện với Hứa Thanh Khê nhưng mà vẫn lộ vẻ mệt mỏi.

"Nhật Đình, tối qua ngủ không ngon sao?”

Hứa Thanh Khê nhìn thấy thì ân cần hỏi thăm.

Quân Nhật Đình thấy cô quan tâm mình, lại nghĩ tới trạng thái bây giờ của mình thì cũng không có phủ nhận, viện lý do: "Tối hôm qua một chi nhánh khác của công ty đột nhiên xảy chuyện phải xử lý, giải quyết xong thì đã gần sáng mất rồi.”

Hứa Thanh Khê nghe vậy thì cũng không nghi ngờ, giận trách: "Anh đó, bệnh mà còn không chịu nghỉ ngơi cho khỏe, cho dù có quan trọng đi nữa thì cũng đâu có quan trọng bằng sức khỏe của anh?"

Cô nói xong thì sửa sang lại chăn mền cho Quân Nhật Đình, ôn nhu nói: "Thừa dịp bây giờ rảnh rỗi thì anh nghỉ ngơi một hồi đi."

Quân Nhật Đình nhìn cô, trong lòng ấm áp, nhất là khi Hứa Thanh Khê tới gần thì mùi cơ thể đặc trưng của cô khiến anh không nhịn được mà say mê.

"Em nằm với anh một lúc được không?"

Anh nói, tay ôm eo Hứa Thanh Khê, kéo cô sát vào ngực mình.

Hứa Thanh Khê nằm sấp ở trên người anh, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh, tuy sắc mặt ửng đỏ nhưng cũng không có từ chối.

"Được rồi, em nằm với anh một lúc."

Cô ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn Quân Nhật Đình, trong mắt tràn đầy thâm tình.

Quân Nhật Đình thấy thế thì dịch qua một bên, nhưng vẫn không buông Hứa Thanh Khê ra.

Hứa Thanh Khê cũng không thèm để ý, kéo chăn lên đắp kín cho hai người, sau đó tìm một chỗ thoải mái trong ngực anh mà ngủ.

Quân Nhật Đình ôm cô, cũng hài lòng nhắm mắt lại.

Trong lúc đó thì Hà Văn Tuấn có về một lần, khi nhìn thấy hai người ôm nhau ngủ thì không có quấy rầy mà lặng yên lui ra ngoài.

Cho tới giữa trưa, Hứa Thanh Khê mới tỉnh dậy.

Cô cảm nhận được hơi thở đều đều bên cạnh, ngẩng đầu nhìn lại thì thấy Quân Nhật Đình ngủ rất say, hai mắt nhắm nghiền, khóe miệng như đang nở nụ cười, hình như là đang mơ thấy một giấc mơ đẹp.

Hứa Thanh Khê nhìn thấy, không khỏi mê mẩn ngồi dậy

Cô không nhịn được nâng tay phác họa đường nét của Quân Nhật Đình, thật sự giống như muốn chiếu hình ảnh này vào tận trong lòng.

Nhưng không nhận ra, trước khi cô ra tay, lông mi của Quân Nhật Đình run lên.

Anh bất ngờ mở mắt ra, mỉm cười nhìn chằm chằm Hứa Thanh Khê.

“Đẹp không?”

Hứa Thanh Khê sửng sốt một lúc mới phản ứng lại, mình đang nhìn trộm thì bị người ta bắt được.

Trong lúc nhất thời, gương mặt của cô đỏ bừng.

“Ai, ai nhìn anh, em cũng mới tỉnh thôi.”

Cô phản bác theo bản năng, dứt lời liền muốn đứng dậy, lại bị Quân Nhật Đình giữ chặt eo.

“Được, được, em không nhìn trộm, là thẳng thắn nhìn.”

Anh biết Hứa Thanh Khê xấu hổ, không nhịn được mà trêu chọc.

Hứa Thanh Khê nghe được lời của anh, nhiệt độ ở gò má càng ngày càng nóng, tức giận e thẹn nói: “Buông tay.”

Quân Nhật Đình nhíu mày, ôm càng chặt hơn: “Không buông.”

Hứa Thanh Khê thấy vậy, đành phải giãy giụa vùng vẫy, muốn thoát khỏi nơi làm trái tim cô đập nhanh.

Nhất là hơi thở nóng bỏng sau lưng, càng làm cho trái tim của cô đập loạn nhịp.

Nhưng mà không biết, sự giãy giụa của cô với Quân Nhật Đình mà nói, chắc chắn là cám dỗ.

“Đừng động đậy!”

Anh xiết chặt eo của Hứa Thanh Khê, hơi thở gấp gáp trầm giọng nói.

Vì câu nói này mà Hứa Thanh Khê nhận ra sự khác thường của anh, trong chốc lát gương mặt càng đỏ ngượng hơn, giống như quả táo chín.

Cô không động đậy, khiến Quân Nhật Đình vô cùng thất vọng.

Cũng ngay lúc này, cửa phòng bệnh bị gõ vang.

“Tổng giám đốc, anh dậy chưa?”

Giọng nói của Hà Văn Tuấn đích vang lên ngoài cửa.

Hứa Thanh Khê nghe vậy, vội vàng vùng vẫy muốn xuống giường.

“Mau buông tay, nếu để Hà Văn Tuấn nhìn thấy, còn ra thể thống gì.”

Cô tức giận trừng Quân Nhật Đình.

Mặc dù Quân Nhật Đình không hài lòng, nhưng vẫn buông lỏng tay, để Hứa Thanh Khê xuống giường.

Anh nhìn Hứa Thanh Khê đứng bên giường sửa sang lại quần áo, sau khi không còn vấn đề gì nữa, cô hắng giọng nói: “Trợ lý Hà vào đi.”

Hà Văn Tuấn lên tiếng trả lời rồi đẩy cửa đi vào.

Ai ngờ, mới vừa vào cửa đã đối diện ánh mắt lạnh căm của tổng giám đốc nhà mình.

Cậu lại nhìn màu đỏ ửng chưa biến mất hết trên gương mặt của Hứa Thanh Khê, đâu thể không biết mình đã quấy rầy chuyện tốt của tổng giám đốc nhà mình.

Nghĩ tới đây, cậu ngượng ngùng xoa mũi, muốn đi cũng không được, đành lúng túng đứng ở một bên.

Hứa Thanh Khê cũng nhìn ra sự khác thường trong phòng bệnh, nghiêng đầu hung dữ trừng Quân Nhật Đình, để anh biết kiềm chế một chút.

Nhưng không hay biết, cử chỉ này của cô, làm cho Quân Nhật Đình hận không thể đè cô dưới người hung hăng giày vò một trận.

“Hai người nói chuyện đi, tôi đến phòng bếp dưới tầng nấu chút cháo trắng.”

Hứa Thanh Khê nói xong, xoay người rời khỏi phòng bệnh, nhường không gian lại cho hai người.

Cô biết Hà Văn Tuấn tới nhất định là có chuyện lớn.

“Tổng giám đốc?”

Hứa Thanh Khê rời đi, Hà Văn Tuấn dè đặt nhìn tổng giám đốc nhà mình, chỉ sợ bị phạt.

Quân Nhật Đình lạnh lùng liếc cậu, nhưng không so đo chuyện tốt bị cắt ngang, trầm giọng dò hỏi: “Điều tra thế nào rồi?”

Nhắc tới chuyện này, sắc mặt của Hà Văn Tuấn khó coi.

“Tổng giám đốc, không tra được nhóm người kia, người phụ nữ đó cũng tạm thời mất tin tức.”

Lúc Quân Nhật Đình nhìn thấy sắc mặt của cậu đã đoán được một chút, bây giờ nghe cậu nói, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

Hà Văn Tuấn nhìn thấy, cũng không biết nên nói gì, yên lặng đứng một bên, tránh bản thân bị giận lây.

Không biết qua bao lâu, sắc mặt của Quân Nhật Đình mới dịu đi, sắp xếp nói: “Cậu đi thu xếp người tiếp tục điều tra, tăng thêm người bảo vệ nhà họ Quân.”

Hà Văn Tuấn gật đầu đã hiểu.

“Nếu đã làm chuyện xong, cũng không cần tiếp tục nằm viện nữa, buổi chiều cậu đi làm thủ tục xuất viện.”

Vừa mới nói xong, Hứa Thanh Khê bưng bát sứ đi vào, kinh ngạc nói: “Buổi chiều sẽ xuất viện sao?”

Quân Nhật Đình nhìn thấy cô, vẫy tay bảo Hà Văn Tuấn rời đi, lúc này mới chậm rãi trả lời: “Ừ, không sao nữa thì sớm xuất viện, cũng tránh để người nhà nhận ra được điều gì.”

Hứa Thanh Khê nghe như vậy, cũng cảm thấy có lý.

Những ngày qua ở bệnh viện, hôm qua cô trở về còn bị bà Kim Hồng dò hỏi một lượt.

Nếu để bà ta biết Quân Nhật Đình lại tái phát bệnh nằm viện, không biết sẽ mắng cô ra sao.

“Được, đợi anh ăn xong, em giúp anh thu dọn đồ đạc.”

Đến hai giờ chiều, đám người làm xong thủ tục xuất viện lập tức rời khỏi bệnh viện.

Khi bọn họ về nhà họ Quân, mới vừa xuống xe, quản gia vội vã đi tới.

“Cậu cả, mợ cả, cuối cùng hai người đã về rồi, cô Lê đợi ở phòng khách đã lâu, nhưng không cho tôi gọi điện thoại.”

Quân Nhật Đình nghe thế, trên mặt hiện nghi ngờ.

“Ngọc Mỹ? Cô ấy tới làm gì?”

Hứa Thanh Khê thấy vậy, trong mắt thoáng phức tạp.

“Em nghĩ có thể là tới tìm em.”

Đang nói chuyện, Lê Ngọc Mỹ từ phòng khách đi ra.

“Thanh Tuệ, ơ, Nhật Đình, anh cũng về rồi.”

Cô ta vui vẻ nhìn hai người.

Hứa Thanh Khê cong môi xem như đáp lại, trái lại là Quân Nhật Đình dò hỏi: “Sao em lại tới đây?”

Lê Ngọc Mỹ nhìn anh, ánh mắt nhanh chóng liếc sang cánh tay dìu đỡ nhau của hai người, cười nói: “Sao hả? Không chào đón em à?”

Cô ta nói xong, không đợi Quân Nhật Đình phản bác, lại lẩm bẩm: “Phải để anh thất vọng rồi, em không tới tìm anh, em tìm Thanh Tuệ.”

Dứt lời, cô ta nhìn Hứa Thanh Khê, mời: “Thanh Tuệ, lát nữa đi dạo phố với tôi đi, mấy cửa hàng hàng hiệu ở đây đều bày sản phẩm mới, đúng lúc chúng ta đi xem thử.”

Trong mắt của Hứa Thanh Khê thoáng khó xử, cô cũng biết sẽ thế này.

Trái ngược với sự khó xử của cô, Quân Nhật Đình lại kinh ngạc.

Anh khó tin nhìn Hứa Thanh Khê, giống như đang im lặng hỏi hai người thân thiết như vậy từ bao giờ.

Hứa Thanh Khê không biết nên giải thích thế nào, hơn nữa Lê Ngọc Mỹ còn đứng bên cạnh chờ câu trả lời của cô.

Cuối cùng, cô cho Quân Nhật Đình một ánh mắt “về rồi nói”, rồi từ chối: “Cô Lê, hai ngày nay sức khỏe của Nhật Đình không được tốt, chúng ta hẹn hôm khác, thế nào?”

Lê Ngọc Mỹ cực kỳ khó chịu khi Hứa Thanh Khê từ chối nhiều lần.

Nhưng lúc này cô ta cũng không đoái hoài có tức giận hay không, lo lắng nhìn Quân Nhật Đình.

“Nhật Đình, anh bị bệnh sao? Khám bác sĩ chưa?”

Câu hỏi ân cần liên tiếp khiến Hứa Thanh Khê hơi nhíu mày, cũng có chút chua chát.

Dù sao cô cũng biết tâm tư của Lê Ngọc Mỹ, nhưng không hề kiêng dè quan tâm chồng cô ngay trước mặt cô như vậy, có phải quá vội vàng không?

Nhưng Quân Nhật Đình cứ không nhận ra tình cảm của Lê Ngọc Mỹ, còn tưởng chỉ là bạn bè quan tâm nhau, cười nói: “Em đừng nghe Thanh Tuệ nói quá, thật ra đã tốt hơn rồi, cô ấy quá lo lắng thôi.”

Lê Ngọc Mỹ nghe Quân Nhật Đình một câu Thanh Tuệ, hai câu Thanh Tuệ, ghen tị trong lòng bừng bừng tăng lên.

Nhưng dù như vậy, cô ta cũng phải gắng gượng nhịn xuống.

“Vậy, vậy em không quấy rầy nữa, để Thanh Tuệ ở lại chăm sóc anh thật tốt!”

Cô ta nói xong, Quân Nhật Đình gật đầu đồng ý, xoay người rời đi.

Không phải là cô ta không muốn ở lại, thật sự là cô ta sợ mình ở lại, thấy hai người ân ái sẽ không nhịn được mà bộc lộ tình cảm thật sự, đến lúc đó sẽ phá hỏng hình tượng trước mặt Quân Nhật Đình.

Lê Ngọc Mỹ rời đi nhưng cũng không lái xe đi ngay.

Cô ta ngồi trong xe dữ tợn trừng mắt nhìn theo bóng lưng Hứa Thanh Khê.

Không biết hai người đó đang nói gì mà cười vô cùng vui vẻ, rốt cuộc ghen tị trong lòng không che giấu được nữa mà hiện lên mặt, khiến mặt cô ta trông vô cùng dữ tợn.

Đúng lúc này di động bên cạnh bỗng nhiên vang lên.

Cô ta mắt cũng không thèm nhìn mà nhận điện thoại, giọng điệu vô cùng không tốt.

“Ai?”

“Sao vậy, mới mấy ngày không liên lạc, cô chủ Lê quên mất đối tác này rồi sao?”

Trong điện thoại truyền đến giọng nói lạnh lẽo của Diệu Tư.

Lê Ngọc Mỹ nghe nói như thế sự tức giận trong lòng mới giảm một chút, mặc dù vậy cô ta cẫn không muốn gặp Diệu Tư.

“Cô tìm tôi chắc không phải để nói mấy câu vô nghĩa này chứ?”

Diệu Tư nghe vậy, thu lại vẻ đùa cợt, trầm giọng nói: “Cô chủ Lê có cảm thấy mấy ngày này kế hoạch tiến triển chậm quá rồi không?”

Lê Ngọc Mỹ đã sớm đoán được lý do cô ta gọi tới, nghe ra trong giọng điệu của cô ta có vài phần chất vấn, cười lạnh: “Cô tưởng tôi bị ngu sao, phải biết rằng quan hệ của tôi cùng Hứa Thanh Khê trước kia không tốt, đột nhiên nhiệt tình với cô ta như vậy, người ta không nghi ngờ tôi đã là không tệ rồi”

Diệu Tư chắc chắn hiểu được điều đó. Nhưng mà cô ta không thể trơ mắt nhìn được.

Không nói tới việc lúc trước có tin đồn rằng Quân Nhật Đình muốn giao dịch với người khác cái USB kia, chính là đêm qua có đến hai sự bất ngờ, anh ta thật sự sợ rằng cái USB kia đã bị người khác lấy mất.

“Tôi không cần biết lý do của cô, cô mau chóng làm cho xong việc đi”

Anh ta lớn tiếng ra lệnh xong cũng không đợi Lê Ngọc Mỹ đáp lại đã ngắt điện thoại.

Điện thoại đột nhiên bị ngắt khiến Lê Ngọc Mỹ tức giận đến mức ngực phập phồng không ngừng.

Lớn như vậy rồi cô ta còn chưa bị ai đối xử như vậy bao giờ.

“Đáng ghét”

Cô ta hung hăng đập một cái, không nghĩ tới đụng trúng kèn xe khiến cô ta giật mình, nhờ vậy mà tâm trạng cũng bình tĩnh hơn một chút.

Cô ta nhìn vào nhà họ Quân, thấy không kinh động đến người trong nhà mới khởi động xe rời đi.

Qua mấy ngày sau mọi chuyện lại trở lại như cũ.

Ban ngày, Quân Nhật Đình đến công ty xử lý công việc, Hứa Thanh Khê ở nhà thiết kế bản thảo, thỉnh thoảng lại đến chi nhánh công ty họp.

Tình cảm giữa hai người cũng dần tốt lên, người làm vẫn âm thầm chú ý không để bà Quân tức giận.

Nếu cứ như vậy sau này cô ta muốn đuổi Hứa Thanh Khê đi sợ sẽ càng khó.

Không được, cô ta phải nghĩ biện pháp.

Hứa Thanh Khê không biết những việc này, mấy ngày nay ở chung với Quân Nhật Đình cô cảm thấy rất ngọt ngào. Còn về những chuyện không vui cô đều tạm thời gạt sang một bên.

Cô thầm nghĩ muốn cùng Quân Nhật Đình trải qua những ngày tháng vui vẻ. Sau này cũng có kỷ niệm để nhớ lại.

Cũng vì ý nghĩ này nên cô vẫn luôn rất thân mật với Quân Nhật Đình, anh vì vậy mà mấy ngày nay tâm tình cũng rất tốt.

Mặc dù chuyện bên phía Hà Văn Tuấn không có tiến triển cũng không thể ảnh hưởng đến tâm trạng của anh.

Đương nhiên Hà Văn Tuấn cũng phát hiện ra sự khác thường này, địa vị của Hứa Thanh Khê trong lòng cậu cũng tăng lên một chút.

E rằng vị mợ chủ này trong tương lai cũng sẽ không thua kém chủ tịch đâu.

Vừa nghĩ cậu ta vừa báo cáo tin tức.

“Chủ tịch, người của chúng ta đã đi điều tra rồi nhưng vẫn không thấy bóng dáng Kiều Nô đâu”

Quân Nhật Đình nghe xong nét mặt nghiêm túc hẳn lên.

“Thuộc hạ của cô ta có nói gì không?”

Hà Văn Tuấn lắc đầu: “Những ngời này sống chết không chịu nói, chúng ta lấy vân tay của bọn họ tra xét trên Web Thống kê Quốc tế, những người này đều có tiền án phạm tội, đây là tư liệu về họ”

Cậu nói xong đưa ra một tập tài liệu.

Quân Nhật Đình nhận lấy tập tài liệu xem xét rồi vài lần rổi để sang một bên.

“Nếu là tội phạm truy nã quốc tế, cậu liên hệ với cảnh sát quốc tế thử xem, trả bọn chúng lại cục cảnh sát đi”

Hà Văn Tuần gật đầu, chần chừ nói: “Không biết người phụ nữ kia ở đâu?”

Quân Nhật Đình hiếp mắt, ngón tay đặt trên bàn gõ gõ.

Cũng không biết qua bao lâu sau anh mới hoàn hồn lại.

“Cậu không tìm thấy người, tôi nghĩ là cô ta không ở trong thành phố nữa rồi”

Hà Văn Tuấn nghe nói như thế, thật sự kinh ngạc.

“Làm sao như vậy được? Người của chúng ta vẫn luôn giám sát khắp nơi, cô ta chạy như thế nào được chứ?”

Quân Nhật Đình biết cậu không tin, lạnh lẽo liếc nhìn một cái, khẽ cười: “Tại sao lại không thể chứ, cậu đừng quên, cô ta làm sao mà tiếp cận chúng ta ngay dưới mí mắt chúng ta chứ”

Hà Văn Tuấn nghe vậy, sắc mặt càng khó coi.

“Hiện tại chúng ta phải tra như thế nào đây?”

Trong mắt Quân Nhật Đình hiện lên ánh sáng, lạnh lùng nhếch khóe miệng: “Có lẽ hiện giờ cô ta phải đi một tuyến đường chỉ còn một con đường, cậu phái người đến bến tàu, quan sát kỹ những chiếc tàu buôn lậu”

Hà Văn Tuấn có vẻ đã hiểu được ý của chủ tịch nhà mình, xoa xoa cằm xoay người đi làm việc.

Quả thực, đúng như lơi Quân Nhật Đình nói, Kiều Nô vẫn luôn không xuất hiện đang ẩn nấp ở bến tàu.

Cô ta đã bàn bạc cùng mọi người, buổi tối khi thuyền rời cảng sẽ mang cô ta rời đi cùng.

“Chắc chắn tối nay sẽ rời đi.”

Cô ta đến khoang thuyền, tìm thuyền trưởng dò hỏi.

Không phải cô ta không tin những người này, mà là cô ta đã bị người ta lừa một lần.

Đáng lẽ ra cô ta đã đi từ hai ngày trước rồi nhưng bởi vì việc riêng mà chậm trễ.

Phải biết rằng bây giờ cô ta còn đang bị truy nã, ở thêm một ngày là nguy hiểm thêm một chút.

“Yên tâm đi người đẹp, đêm nay hàng hóa tới chúng ta liền khởi hành”

Thuyền trưởng nói xong tay chân liền xoa loạn trên người Kiều Nô.

Kiều Nô nhìn bộ dáng ghê tởm của hắn ta, trong lòng vô cùng phản cảm nhưng vẫn phải phối hợp với hắn ta.

“Ôi, ngài gấp cái gì chứ?”

Cô ta nũng nịu yếu ớt oán trách, dưới đáy mắt lại là một mảnh lạnh lẽo, nhìn tên thuyền trưởng như nhìn một cái xác.

Chờ cô ta rời khỏi nơi này rồi cô sẽ không để hắn sống yên ổn, còn có Quân Nhật Đình cô ta tuyệt đối cũng không bỏ qua!

Trong lúc cô ta đang tính toán trả thù thì Quân Nhật Đình đã nhận được tin tức.

“Tổng giám đốc, đã tra được người phụ nữ kia đang ở cảng biển”

Quân Nhật Đình nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm.

Tìm được người là tốt rồi, tìm được người rồi cũng không sợ cô ta âm thầm làm cái gì nữa.

“Cậu lập tức dẫn người đến chỗ đó, đừng rút dây động rừng, chờ người tới đủ rồi hẵng ra tay.”

Hà Văn Tuấn hiểu rồi liền xoay người đi bố trí.

Quân Nhật Đình nhìn cậu xoay người đi, không biết tại sao trong lòng vẫn không an tâm, kêu người lại.

“Từ từ, tôi cùng đi với các cậu”

Hà Văn Tuấn sửng sốt, lần hành động này rất nguy hiểm, lời khuyên bảo đã đến bên miệng nhưng nhìn thấy nét kiên định trên mặt Quân Nhật Đình nên cậu đanh nuốt xuống.

Đêm đó, tại cảng biển.

Không như trong thành phố yên ắng, nơi này lại rất nhộn nhịp.

Rất nhiều người khuân vác đồ vật lên thuyền.

Mọi thứ nhìn như rất bình thường nhưng thực tế lại không như vẻ bề ngoài của nó.

Suy cho cùng không có công ty vận tải nào chuyển hàng vào ban đêm, nhìn liền biết những mặt hàng được vận chuyển kia chẳng phải là thứ tốt đẹp gì.

“Hà Văn Tuấn, báo cảnh sát”

Quân Nhật Đình và Hà Văn Tuấn trốn ở một nơi bí mật gần đó quan sát.

Bây giờ không phải lúc thích hợp để ra tay, rất dễ liên lụy đến nhà họ Quân.

Hà Văn Tuấn cũng hiểu được đạo lý này, gật đâu xoay người gọi điện thoại.

Cùng lúc đó, Kiều Nô đi theo thuyền trưởng kiểm tra những người đang làm việc phía dưới.

“Ông chủ, hàng hóa đã chuyển xong rồi”

Một tên đàn em đến báo cáo.

Thuyền trưởng phất tay: “Tốt lắm, thông báo xuống dưới, bảo các anh em nhanh chóng lên thuyền, trước khi trời sáng chúng ta phải đến trạm trung chuyển tiếp theo”

Tên đàn em nhận lệnh liền xoay người rời đi.

“Người đẹp, bây giờ chúng ta có thể đi rồi”

Thuyền trưởng nhìn tên đàn em rời đi, giơ tay nắm tay Kiều Nô.

Kiều Nô cố nén sự ghê tởm trong lòng xuống: “Được rồi, chờ lát nữa lên thuyền rồi em sẽ báo đáp anh thật tốt” .

||||| Truyện đề cử: Chú Rể Của Tôi Bỏ Trốn Rồi |||||

Cô nói xong, cả người nũng nịu mà dựa vào cánh tay thuyền trưởng, đáy mắt là một mảnh sát ý.

Chờ đến khi lên thuyền rồi, thuyền này cũng đổi chủ.

Thuyền trưởng nào biết nguy hiểm đang tới gần, ôm Kiều Nô lên thuyền.

Đúng lúc này âm thanh xe cảnh sát chợt vang lên.

Chỉ trong chốc lát đã có mấy chiếc xe cảnh sát đậu ở cảng, phía sau còn có cảnh sát vũ trang đầy mình.

Mọi người thấy tình cảnh này theo bản năng đều muốn chạy nhưng còn chưa chạy được mấy bước đã bị tiếng súng phía sau dọa sợ.

“Không được nhúc nhích, giơ tay lên, ngồi xổm trên đất chờ kiểm tra”

Cảnh sát trưởng thấy mọi người đều đã làm theo lời mình rồi mới cất súng đi, xuất trình giấy tờ.

Lúc này thuyền trưởng cũng không mê sắc đẹp nữa, đẩy Kiều Nô ra vội vàng xuống tàu.

“Đồng chí cảnh sát, không biết vì sao muộn vậy rồi còn muốn kiểm tra, có chuyện gì không?”

Cảnh sát nhìn vẻ lưu manh của hắn, nhíu mày: “Anh là người phụ trách sao?”

Thuyền trưởng không phản bác, còn muốn đốt cho cảnh sát một điếu thuốc nhưng bị từ chối.

“Chúng tôi nhận được tin báo có người buôn lậu di vật văn hóa ở bến cảng, các cậu mở nắp thùng ra cho chúng tôi kiểm tra”

Thuyền trưởng nghe vậy mặt liền biến sắc.

Bởi vì đích thực là hắn đang buôn lậu di vật văn hóa, tuy trong rương đã có đồ che đi rồi, nhưng những người này không phải chỉ kiểm tra qua loa, chắc chắn sẽ thấy những vật bên trong.

Trong lúc hắn đang nghĩ một biện pháp chu toàn, Kiều Nô đứng ở bờ biển cũng nhận ra có điều gì không đúng.

Theo lý thuyết thuyền trưởng buôn lậu chắc chắc phải có quan hệ với những người bên trên, mà bên trên chắc chắn sẽ ra lệnh xuống dưới, những người này đột nhiên xuất hiện khiến cô ta có dự cảm không lành.

Quanh năm cô ta sống trong nguy hiểm cũng không xem nhẹ dự cảm không tốt này mà ngược lại còn vô cùng tin tưởng trực giác của chính mình.

Sắc mặt cô ta khẽ biến, không để ý thuyền trưởng bên kia, định nhân cơ hội trời tối gió lớn không ai chú ý tới tới cô ta mà men theo con đường nhỏ giữa các thùng hàng theo cửa sau rời đi.

Ai ngờ đã sắp đi đến lối ra lại có hai người đàn ông to lớn chắn đường cô ta.

“Các người định làm gì?”

Kiều Nô nhìn hai người đàn ông to lớn đó, cả người căng cứng: “Tôi nói cho các người biết, cảnh sát đang ở cách đây không xa, nếu các người làm gì tôi sẽ la lên, còn không mau tránh ra”

Trong mắt cô ta đầy vẻ toan tính, thậm chí trong đáy mắt còn có một chút bối rối.

Không có lý do gì họ lại chặn đường cô ta, chắc chắn không phải loại người tốt lành gì.

Trong đầu cô ta hiện lên một suy đoán, cô ta không tin, không tin cô ta đã đứng trên con đường thành công này mời năm lại có thể chết như thế.

Nhưng cô ta không thể không đối mặt với sự thật.

“Kiều Nô, hay tôi nên gọi cô là Black Widow, lại gặp mặt rồi”

Quân Nhật Đình sắc mặt lạnh lẽo đi ra từ phía sau mấy tên đàn em.

Kiều Nô, không, là Black Widow, nhìn anh, trong mắt hiện lên vẻ quả nhiên là thế.

“Tông giám đốc Đình quả là bản lĩnh, tôi trốn ở đâu ngài cũng có thể tìm được, xem ra là để ý đến tôi không chỉ một hai ngày, nếu quý phu nhân biết chuyện này thì có ghen không nhỉ”

Trên mặt cô ta rất bình tĩnh, mỉm cười trò chuyện cùng Quân Nhật Đình, giống như giữa bọn họ không có thù oán gì vậy.

Quân Nhật Đình nghe vậy, nguy hiểm nheo mắt lại.

Theo lý thuyết, đáng lẽ người phụ nữ này phải đang nghĩ cách trốn thoát mới đúng chứ, tại sao bây giờ lại còn trêu đùa anh như vậy.

Chợt anh nghĩ đến cái gì, trong mắt lóe lên một tia sáng.

“Vợ nhà tôi trước đến nay vẫn rất hay ghen, nhưng cô ấy…”

Anh vẫn chưa nói xong đã thấy một mũi dao nhọn hoắc sắc bén hướng vào mình.

Trong mắt Quân Nhật Đình hiện lên ý nghĩ quả nhiên là vậy, đồng thời bình tĩnh tránh né mũi dao bất ngờ của Black Widow.

Ngay từ đầu Black Widow đã biết mình không thể thoát được, nhưng cô ta cẫn muốn thử một lần.

Căn bản cô ta muốn cùng Quân Nhật Đình nói mấy câu để anh thả thỏng cảnh giác sau đó đánh úp bất ngờ, bắt anh làm con tin.

Tới lúc đó cô ta thoát được không phải là khó.

Nhưng không ngờ ý nghĩ của cô ta đã bị Quân Nhật Đình nhìn thấu, chỉ là đang làm bộ phối hợp với cô ta mà thôi.

Hà Văn Tuần thấy chủ tịch nhà mình bị tập kích liền lo lắng.

“Còn không mau bắt người lại”

Cậu quát tên đàn em đứng bên cạnh sau đó liền tiến tới đỡ Quân Nhật Đình.

“Chủ tịch, anh không sao chứ?”

Quân Nhật Đình lắc đầu, trái lại còn nhìn đến khung cảnh Black Widow đang đánh nhau bên kia.

Anh lạnh mặt nhìn khung cảnh ấy, cũng phát hiện rằng mấy tên đàn ông đánh một người phụ nữ có chút không tốt.

Nếu không phải Black Widow dám động tay động chân với Thanh Tuệ thì anh cũng rất bội phục cô gái này.

Đáng tiếc, chỉ trách cô ta đụng vào người không nên đụng!

Bên kia, Black Widow bị ấy người đàn ông lực lưỡng quấn chân, lúc đầu đánh còn khá tốt, nhưng qua một thời gian lo âu trong lòng khiến cô ta bớt chú tâm.

Dù sao tình huống đêm nay đã rất rõ ràng, cô ta không có cơ hội lại tiếp tục chạy trốn.

Mà sự thật đúng là như vậy.

Không đến nửa giờ cô ta đã bị bắt lại.

“Ông chủ, đã bắt được người, có bắt cô ta về không?”

Hắn đem Black Widow đến trước mặt Quân Nhật Đình hỏi.

Quân Nhật Đình lạnh lẽo nhìn Black Widow.

Black Widow lúc này nhìn chật vật không chịu nổi, quần áo trên người chỗ thì tiếu một mảnh vải, chỗ lại rách một lỗ.

“Mang về làm gì, không thấy cảnh sát đang ở bên ngoài sao? Giao cho bọn họ xử lý, nói là giết người cướp của.”

Quân Nhật Đình tà mị nhếch khóe miệng.

Black Widow nghe vậy, sắc mặt khẽ biến, nhưng rất nhanh đã bị cô ta thu lại, ngược lại khóe miệng lại như cười như không.

“Tổng giám đốc Đình, đưa tôi đến cục cảnh sát rồi thì anh đừng hối hận đấy nhé”

Quân Nhật Đình nghe vậy cảm thấy có gi đó không đúng, nhưng lại không biết là chỗ nào không đúng, dù sao người phụ nữ này cũng có tiền án, cảnh sát tra xét một lượt rồi thì không có khả năng sẽ thả cô ta ra nữa.

Vì vậy anh cũng không để ý, vẫy tay để người mang Black Widow đi.

Black Widow thấy vậy cũng không giãy dụa nữa, cười khẽ rời đi.

Hà Văn Tuấn nhìn theo hướng cô ta rời đi, tâm vẫn buộc chặt rốt cuộc được thả lỏng đôi chút.

“Hiện tại chỉ còn lại một thế lực nữa thôi, chỉ cần tìm ra bọn họ thì coi như đã giải quyết hoàn toàn nguy hiểm”

Quân Nhật Đình nghe vậy híp híp mắt.

“Giải quyết hoàn toàn là không thể.”

Anh nói xong nghiêng đầu nhìn Hà Vẵn Tuấn, thấy vẻ nghi hoặc trên mặt cậu cũng không có ý định giải thích.

Nhà họ Quân, Hứa Thanh Khê cũng không biết Quân Nhật Đình ra ngoài bắt người.

Cô nhận được tin tức là Quân Nhật Đình có một buổi hẹn đột xuất, nghĩ đến có thể Quân Nhật Đình sẽ uống rượu, cô cố ý nấu canh giải rượu, ngồi trên ghế salon trong phòng khách vừa xem tivi vừa chờ đợi anh về.

Ngay khi cô đợi đến sắp ngủ thiếp đi, cuối cùng cũng nghe được động tĩnh phía bên ngoài.

Cô giật mình một cái, vội vàng từ đứng dậy đi ra phía ngoài.

Chỉ thấy có mình Quân Nhật Đình xuống xe, mà xe thì được Hà Văn Tuấn lái đi.

"Tại sao còn chưa ngủ, không phải đã dặn em đừng chờ anh sao?’

Quân Nhật Đình nhìn thấy cô gái nhỏ đứng ở cửa ra vào, mặc dù ngoài miệng bất mãn nhưng nhu tình trong mắt lại bán đứng tâm tình của anh lúc này.

"Nghĩ chắc có lẽ anh sẽ uống rượu, khi về sẽ không thoải mái nên đợi anh về, đúng rồi, canh giải rượu nấu cho anh còn giữ ấm trong phòng bếp, anh có uống rượu không?"

Hứa Thanh Khê nói xong thì không đợi Quân Nhật Đình trả lời mà chạy bộ đến trước mặt anh, nhón chân lên ngửi ngửi ở trên người anh.

Quân Nhật Đình nhìn dáng vẻ của cô thì trong lòng thích muốn xỉu.

Anh ôm eo Hứa Thanh Khê, thấp giọng nói: "Ngửi như vậy sao mà ngửi chính xác được, phải như vậy mới đúng nè.”

Hứa Thanh Khê còn không kịp phản ứng thì một gương mặt tuấn tú áp sát vào cô, ngay sau đó là một cánh môi hơi lạnh áp lên trên môi cô.

Quân Nhật Đình nhắm mắt lại, cẩn thận thưởng thức mùi thơm chỉ thuộc về duy nhất Hứa Thanh Khê.

Bốn môi kề sát, dây dưa, ôn nhu không nói nên lời.

Hứa Thanh Khê không nhịn được mà lún sau vào, thậm chí cũng dần dần như nhũn ra, chỉ đành nắm ngực áo Quân Nhật Đình thật chặt mới miễn cưỡng đứng vững được.

Cũng không biết qua bao lâu, Quân Nhật Đình mới buông cô ra.

Hứa Thanh Khê còn hơi mê mang, mị nhãn như tơ nhìn Quân Nhật Đình.

Phong tình như thế thì sao Quân Nhật Đình có thể nhịn được, khẽ cười một tiếng, ôm ngang người cô đi thẳng vào phòng ngủ.

Đêm còn rất dài...

Hôm sau, Hứa Thanh Khê bị quần cả một đêm, ngủ đến gần trưa rồi mới tỉnh lại, hiển nhiên bên cạnh đã không có ai.

Cô cũng không thèm để ý, thức dậy dọn dẹp một phen rồi xuống lầu dùng cơm.

Mạc Ly thấy cô thì mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.

Hứa Thanh Khê cũng làm bộ như không thấy được, cơm nước xong xuôi thì ra vườn hoa vẽ bản thảo thiết kế.

Cũng trong lúc đó, tập đoàn Quân Thị.

Quân Nhật Đình vừa xử lý xong chuyện công ty thì nhận được cuộc gọi từ Mạc Truy ở nước ngoài.

"Anh, vừa đạt được tin tức từ Mạc Yến, anh ta sắp giải xong mật mã của cái USB mà anh đã gửi qua trước đó."

Quân Nhật Đình nghe nói như thế thì ánh mắt lóe lên tia sáng.

"Rất tốt, cậu toàn lực phối hợp, có tin tức thì báo cho tôi biết một tiếng.”

Mạc Truy đáp một tiếng tỏ vẻ đã hiểu, sau đó nói sang chuyện khác, giọng điệu hơi nghiêm túc: "Anh, trước khi USB hoàn toàn phá giải thì em cảm thấy có thể trong khoảng thời gian này sẽ có phiền phức càng lớn tìm tới cửa, anh ở trong nước phải cẩn thận đó."

Quân Nhật Đình nghe nói như thế thì sắc mặt trầm xuống.

Dù sao Mạc Truy sẽ không vô duyên vô cớ nói như vậy.

"Có phải cậu phát hiện cái gì rồi hay không?”

Anh hỏi, nhưng câu trả lời không thể khiến anh hài lòng.

"Tạm thời còn không có phát hiện mới, chẳng qua là cảm thấy trong khoảng thời gian này mấy cái thế lực ở nước ngoài đều đang nhằm vào cái USB này, trước mắt còn hao tổn không ít người, sợ là bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ."

Quân Nhật Đình nghe vậy thì không nói gì.

Mạc Truy nói chuyện này, anh cũng đã nghĩ tới.

Nhưng bây giờ tình cảnh của anh lại là địch ở trong tối, anh ở ngoài sáng, hành động không dễ.

"Tôi biết rồi, tôi sẽ sắp xếp tốt."

...

Nước I, Tập đoàn JK.

Diệu Tư ngồi ở văn phòng nghe đàn em báo cáo tin tức mới nhất tới từ thủ đô của nước X.

Khi biết Hắc Quả Phụ đã bị bắt thì có vẻ như bên phía Quân Nhật Đình cũng lắng xuống, vẫn luôn không bất kỳ động tác gì cả.

Anh ta đứng dậy đi đến cửa sổ sát đất, trầm tư nhìn ngựa xe như nước ngoài cửa sổ.

Trực giác nói cho anh ta biết, Quân Nhật Đình tuyệt đối sẽ không yên lặng như vậy.

Nhất là mấy cái thế lực lần lượt ra tay với anh.

Nghĩ đến đây, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu của anh ta khiến sắc mặt anh ta thay đổi.

"Bây giờ lập tức đi đặt trước cho tôi một tấm vé máy đi nước X sớm nhất, tôi muốn đi nước X."

Anh ta vừa dứt lời thì trợ lý đang báo cáo cũng hơi sững sờ, tuy nhiên dưới ánh mắt hung ác của ông chủ thì vẫn kịp thời phản ứng, xoay người đi làm việc.

Vào lúc ban đêm, Diệu Tư thì đã tới thủ đô nước X.

Anh ta cũng không có lập tức đến khách sạn nghỉ ngơi mà lấy điện thoại di động ra gọi cho Lê Ngọc Mỹ.

"Bây giờ tôi đang ở câu lạc bộ 985, cô qua đây một chuyến."

Dứt lời, anh ta cũng không cần biết Lê Ngọc Mỹ có đồng ý hay không, dứt khoát cúp máy.

Lê Ngọc Mỹ nhìn điện thoại bị ngắt thì giận không chỗ trút.

Cô ta vốn không muốn tới nhưng lại sợ người này chơi liều, dù sao anh ta đang nắm được nhược điểm của cô ta trong tay.

Suy nghĩ một hồi, cuối cùng cô ta vẫn sắp xếp đi tới câu lạc bộ đó.

Mười mấy phút sau, cô ta đến câu lạc bộ, đi vào phòng dưới sự hướng dẫn của phục vụ viên.

Ai ngờ vừa mới đi vào bên trong thì bị mùi khói bên trong đó làm cho sặc.

Cô ta ho mấy cái mới thở đều lại được, cố nén xúc động muốn chửi, nhấn nút thoát khí, đồng thời tức giận đi đến chỗ ghế salon đối diện Diệu Tư, ngồi xuống.

"Nói đi, gọi tôi đến là có chuyện gì?"

Diệu Tư nghe vậy thì lười biếng ngước mắt lên.

"Tôi muốn cô nghĩ cách lừa Quân Nhật Đình ra."

Lê Ngọc Mỹ nghe nói như thế thì cảnh giác.

"Anh lại muốn làm cái gì?"

Diệu Tư hừ lạnh: "Làm cái gì thì không cần cô phải lo, dù sao cô chỉ cần lừa người tới chỗ định trước là được.”

Lê Ngọc Mỹ nghe vậy thì sắc mặt khó coi.

Còn không đợi cô ta phản bác thì Diệu Tư như xem thấu tâm tư của cô ta, khẽ cười nói: "Yên tâm, tôi sẽ không ra tay với người trong lòng của cô.”

Lê Ngọc Mỹ thấy anh ta nói toạc lo lắng trong lòng mình ra thì cũng không giấu diếm nữa, châm chọc nói: "Anh cảm thấy tôi sẽ tin tưởng một người đã từng thất tín với mình sao?"

Diệu Tư híp mắt, anh ta biết Lê Ngọc Mỹ nói là chuyện lúc trước anh ta ra tay với Hứa Thanh Khê nhưng thất bại.

"Cô Lê cứ yên tâm đi, cô nên hiểu rõ, Quân Nhật Đình không phải người khác, xuống tay với anh ta là chuyện tốn công vô ích. Hơn nữa, dù sao nơi này cũng là nước X, nếu tôi phạm tội thì cũng chạy không thoát được.”

Lê Ngọc Mỹ không nói, có vẽ như vẫn chưa tin.

Diệu Tư cũng không giận, tiếp tục thuyết phục cô ta: "Chỉ cần cô giúp tôi lấy được đồ trên tay Quân Nhật Đình thì sau khi chuyện thành công, cô muốn trừ bỏ Hứa Thanh Tuệ tôi cũng sẽ giúp cô.”

Mặc dù Lê Ngọc Mỹ động lòng nhưng chuyện này quá phiêu lưu.

Nếu là làm một lần mà không thành công thì rất có thể cô ta sẽ bị bại lộ trước mặt Quân Nhật Đình.

Hơn nữa, cô ta cũng không tin tưởng người đàn ông này.

Dù sao nếu làm như vậy thì cũng tương đương với để cho anh ta nắm được thêm một nhược điểm nữa, nếu như sau này anh ta muốn làm gì đó mà cần cô ta hỗ trợ nữa thì chắc chắn sẽ dùng để uy hiếp cô ta nữa.

"Kế hoạch anh nói không tệ, nhưng người tính không bằng trời tính, hơn nữa, tôi rất quý trọng mạng sống của mình, không thích làm mấy chuyện nguy hiểm như vậy, thứ cho tôi không thể đồng ý.”

Lê Ngọc Mỹ không chút nghĩ ngợi từ chối.

Diệu Tư cũng không ngờ kết quả sẽ là như vậy.

Anh ta nguy hiểm nheo mắt lại, nhìn Lê Ngọc Mỹ từ trên xuống dưới, trầm giọng nói: "Cô muốn từ chối thật, không phối hợp?”

Mặc dù Lê Ngọc Mỹ mím môi không nói, nhưng ý cô ta rất rõ ràng.

Diệu Tư hừ nhẹ: "Xem ra Cô Lê đã quên bây giờ cô và tôi là người chung một thuyền, cô muốn giả làm người tốt trước mặt Quân Nhật Đình, cô không sợ tôi công bố chuyện lúc trước ra cho Quân Nhật Đình biết hay sao?"

Quảng cáo
Trước /538 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cực Đạo Quỷ Ma

Copyright © 2022 - MTruyện.net