Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng
  3. Chương 542: Dự Cảm Chẳng Lành
Trước /551 Sau

Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng

Chương 542: Dự Cảm Chẳng Lành

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Trong căn hộ cao cấp ở trung tâm thành phố, Quân Nhật Đình nhìn tin tức về Hứa Thanh Tuệ đã đến trại tạm giam vừa nhận được trong tay, còn có tin muốn ly hôn với cậu.

“Tổng giám đốc, tiếp theo chúng ta nên làm cái gì?” Hà Văn Tuấn cung kính đứng một bên, bờ quyết định của Quân Nhật Đình.

Quân Nhật Đình nguy hiểm nheo mắt lại: “Hứa Thanh Tuệ này thật có bản lĩnh, tôi còn chưa tìm tới cô ta mà cô ta đã tự tìm tới cửa trước.”

Cậu ấy nói xong, đáy mắt xẹt qua sự tàn nhẫn: “Hiện tại thời cơ đã chín muồi, dặn dò xuống, bắt đầu thu lưới đi.”

“Vâng.”

Hà Văn Tuấn vuốt cằm, Quân Nhật Đình lại dặn tiếp: “Sau khi bắt được Hứa Thanh Tuệ thì tạm thời đưa đến chỗ tôi trước, tôi có chuyện muốn hỏi cô ta.”

“Tôi đã biết.”

Hà Văn Tuấn nhận lệnh, xoay người đi làm.

Trong trại tạm giam, Hứa Thanh Tuệ vẫn chưa biết nguy hiểm đang tới gần, cô ta kiên nhẫn thông báo tin thắng lợi, uy hiếp nói: “Quân Nhật Đình tôi khuyên anh tốt nhất nên ngoan ngoãn ký tên, bằng không đừng trách tôi không khách khí!”

‘Quân Nhật Đình’ vẫn bất động như trước, tuy nhiên ngay trong một giây, biểu cảm trên khuôn mặt kia có sự thay đổi rất nhỏ.

Chỉ vì ngay tại vừa rồi, anh ta nhận được mệnh lệnh mới nhất của ông chủ thông qua thiết bị không dây: “Đơn ly hôn này, cô Hứa vẫn tự mình đi thảo luận với ông chủ là tốt nhất.”

Nói xong, anh ta đứng dậy khỏi ghế, bước từng bước đến phía Hứa Thanh Tuệ.

Hứa Thanh Tuệ bị hơi thở nguy hiểm trên người anh ta dọa sợ, vội lui ra phía sau theo bản năng: “Anh muốn làm gì?”

Cô ta vừa mới nói xong, lúc này mới phát hiện lời nói vừa rồi của Quân Nhật Đình không thích hợp, sắc mặt cô ta đột nhiên thay đổi, kích động chất vấn: “Quân Nhật Đình, anh có ý tứ gì? Cái gì mà ông chủ?”

“Cô sẽ được biết nhanh thôi.”

Vẻ mặt Quân Nhật Đình không chút thay đổi, anh ta tiến lên, không để ý đến Hứa Thanh Tuệ đang giãy dụa mà thẳng tay khống chế cô ta.

“Đồ khốn, buông ra!”

Hứa Thanh Tuệ vặn vẹo cơ thể, quát lớn, đồng thời cũng không quên la hét cầu cứu bên ngoài: “Người đâu, mau tới đây, phạm nhân tập kích người nhà.”

Cô ta kêu liên tục vài tiếng nhưng vẫn không có ai đi vào, trong lòng bỗng nhiên dâng lên dự cảm bất an.

“Cô Hứa, cô không nên uổng phí sức lực, không ai vào giúp cô đâu.”

”Tại sao có thể như vậy?”

Hứa Thanh Tuệ nhìn về phía Quân Nhật Đình với ánh mắt không thể tin nổi, thế nhưng Quân Nhật Đình lại không để ý đến cô ta, anh ta đập một dao xuống sau gáy Hứa Thanh Tuệ, Hứa Thanh Tuệ lập tức hôn mê bất tỉnh.

“Số mười, đã bắt được người, có thể vào.”

Vừa nói xong, cửa phòng thăm tù lập tức bị người đẩy ra, một người người đàn ông mặc tây trang, khuôn mặt chữ điền đi vào.

Anh ta liếc nhìn Hứa Thanh Tuệ trong tay Quân Nhật Đình, mặt không chút thay đổi tiếp nhận Hứa Thanh Tuệ: “Tôi mang người đi, anh đi nhận lệnh của ông chủ đi.”

Quân Nhật Đình gật đầu, anh ta giao Hứa Thanh Tuệ cho số Mười, sau đó anh ta nâng tay nhấn một cái, lập tức xoẹt một tiếng, một cái mặt nạ trong suốt từ từ bóc ra khỏi mặt, lộ ra một khuôn mặt xa lạ.

Nếu lúc này Hứa Thanh Tuệ còn tỉnh, cô ta nhất định sẽ bị cảnh này dọa sợ.

Dù thế nào cô ta cũng chưa từng ngờ rằng Quân Nhật Đình mà cô ta vẫn luôn tính kế là giả.

Vào ban đêm, Long Đại Thành trở về nhà họ Quân sau khi xử lý xong chuyện ở công ty.

Anh ta vừa mới đi vào phòng khách đã nghe thấy tiếng trẻ con khóc kịch liệt.

“Hu hu hu...”

Tiếng khóc có chút khàn khàn, hiển nhiên là đã khóc trong thời gian rất lâu.

“Quản gia, có chuyện gì vậy?”

Long Đại Thành cau mày đi đến nơi truyền ra tiếng khóc.

“Ông chủ, anh đã về rồi, cậu chủ khóc từ chạng vạng đến giờ, dỗ thế nào cũng không được, tôi gọi bác sĩ đến, bác sĩ nói cậu chủ không có việc gì.” Quản gia cẩn thận báo lại.

Long Đại Thành trầm mặt xuống, bất mãn nói: “Không có việc gì sao cậu chủ còn khóc lâu như vậy?”

Quản gia run lên, không biết trả lời như thế nào.

Long Đại Thành lạnh lùng liếc nhìn ông ta một cái: “Hứa Thanh Tuệ đâu?”

“Cô Hứa đi ra ngoài từ trưa, đến giờ vẫn chưa về, điện thoại cũng không gọi được.” Quản gia lau mồ hôi lạnh trả lời.

Long Đại Thành chau màu: “Kêu người đi tìm cô ta đi.”

Anh ta vừa dặn xong, phòng cục cưng cũng ở ngay trước mặt rồi.

“Ông chủ.”

Bảo mẫu trong phòng cho bé vừa nhìn thấy Long Đại Thành thì sợ hãi vô cùng.

Cô vừa dỗ đứa bé ngừng khóc, vừa cẩn thận quan sát Long Đại Thành bước đi, nhưng mà đứa bé vẫn khóc mãi không ngừng, khuôn mặt vốn trắng nõn lúc này cũng đã đỏ bừng, cái trán phủ kín mồ hôi.

“Đưa con cho tôi.”

Long Đại Thành nhìn tình trạng của đứa bé, rốt cuộc cũng là con của mình, anh ta hơi đau lòng ôm đứa bé lên.

Động tác của anh ta có chút không thuận, nhưng vẻ lạnh lùng trên mặt đã mềm mại không ít.

“Không được khóc nữa!”

Anh ta muốn học dáng vẻ dỗ con không khóc của Hứa Thanh Tuệ, chỉ là không biết vì sao, câu nói từ trong miệng anh ta thoát ra lại trở nên cứng ngắc như vậy.

Bảo mẫu há mồm muốn nói, nhưng nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Long Đại Thành, rốt cuộc không nói gì cả mà xoay người đi ra khỏi phòng, để không gian lại cho hai bố con.

Cũng không biết có phải lẽ tự nhiên của tình bố con hay không, tuy rằng ngữ khí của Long Đại Thành không đủ mềm mại, nhưng đứa bé vẫn rất cho anh ta mặt mũi, chỉ nấc lên hai cái rồi không khóc nữa.

Long Đại Thành thở dài nhẹ nhõm một hơi, anh ta chơi cùng đứa bé một hồi, đứa bé có hơi mệt mỏi.

Anh ta chờ đứa bé ngủ rồi mới giao đứa bé cho bảo mẫu, lúc này mới rời khỏi phòng trẻ con, quay về phòng rửa mặt.

Thời gian muộn hơn, anh ta dùng bữa tối, Hứa Thanh Tuệ vẫn chưa về, anh ta không khỏi nhíu mày gọi quản gia tới: “Vẫn chưa tìm được Hứa Thanh Tuệ à?”

Quản gia thật cẩn thận nói: “Đúng vậy.”

Long Đại Thành nhíu chặt mày: “Đã tìm ở nhà họ Hứa chưa?”

“Tìm rồi, ông Hứa nói cô Hứa không trở về đấy.”

Long Đại Thành mím môi, không biết vì sao, trong lòng anh ta bỗng nhiên có dự cảm không tốt: “Buổi chiều lúc Hứa Thanh Tuệ rời đi, cô ta có nói mình đi đâu hoặc đi gặp người nào không?”

Quản gia suy nghĩ giây lát, trả lời: “Buổi chiều, cô Hứa đi gặp luật sư, sau đó mới ra cửa.”

“Đưa luật sư kia đến đây.”

Hơn mười phút sau, luật sư đi đến: “Ông chủ.”

Long Đại Thành quét mắt liếc nhìn anh ta một cái, dò hỏi: “Buổi chiều Hứa Thanh Tuệ nói chuyện gì với anh, anh nói rõ mọi chuyện cho tôi biết.”

Luật sư không dám giấu giếm điều gì, nói hết chuyện Hứa Thanh Tuệ nói với anh ta ra: “Cô Hứa nói tôi làm hai bản đơn ly hôn cho cô ấy, có lẽ là cô Hứa đến trại tạm giam tìm Quân Nhật Đình ký tên ly hôn.”

Long Đại Thành cau mày, nếu Hứa Thanh Tuệ đi tìm Quân Nhật Đình ký tên ly hôn thì phải trở lại từ sớm mới đúng.

“Chuẩn bị xe, tôi muốn đi đến trại tạm giam.”

Đang nói, bỗng nhiên một đám mặc đồng phục cảnh sát xông vào phòng khách: “Không được động đậy!”

Mọi người trong phòng khách đều bị dọa sợ.

Quản gia tiếp nhận ánh mắt của Long Đại Thành, tiến lên cười hỏi: “Đồng chí cảnh sát, các anh có chuyện gì vậy?”

Cảnh sát cầm đầu không để ý tới ông ta mà nhìn quanh phòng khách một vòng, hỏi: “Ai là Long Đại Thành?”

Long Đại Thành nhíu mày, đứng dậy: “Là tôi, không biết đồng chí cảnh sát tìm tôi có chuyện gì?”

“Chúng tôi nhận được báo án, anh bị tình nghi xâm chiếm tài sản của người khác, nhập cảnh phi pháp, cùng với buôn lậu trái phép, hiện tại mời anh đi theo chúng tôi một chuyến để tiếp nhận điều tra.”.

Quảng cáo
Trước /551 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Kiếm Ngạo Cửu Thiên

Copyright © 2022 - MTruyện.net