Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lục Diễn Trạch tức giận đi một lúc, trong lòng không thể không lo cho cái đồ ngốc ngếch kia.
Không nhớ đường, đúng là trí nhớ cá vàng mà, cậu cũng không biết bản thân tại sao lại tức giận như vậy, vừa nghĩ tới việc cô và Trì Hạo có dây dưa liên quan với nhau là cậu không nhịn được việc nổi nóng với cô.
Cậu cảm thấy bản thân mình như vậy rất kì lạ. Một mình đã tìm một không gian ngồi một lát, trong lòng nghĩ chắc là cũng đã dọa làm cho cô sợ hãi, nếu cậu mà không quay lại chắc cô khóc mãi không thôi mất.
Trên đường quay về, cả chặng đường trong lòng cậu cứ thấy bực dọc, tiện tay lúc cậu đi đã mua một một túi hạt dẻ bên cạnh đường, cái tính cách đó của cô, chắc là cũng giận anh, mua chút đồ ăn để dỗ dành cô đây mà!
Lục Diễn Trạch thở dài một tiếng, không biết ai nợ ai đây nữa.
Đi về, hình tò he bẩn thỉu đang nằm dưới đất, cậu tìm không thấy cô, nhặt cái thứ đồ xấu xí đó lên, trong lòng có chút sợ hãi. Sao cô lại chạy lung tung thế chứ, cô biết đường về không? đồ ngốc!
Lục Diễn Trạch đi quanh đó mấy vòng, đảo mắt nhìn và nghe ngóng khắp bốn phía, mãi cho tới khi có người nói với cậu, có một cô gái, thiếu chút nữa thì bị ngựa giẫm vào, lúc đó trong lòng cậu đột nhiên trùng xuống, cậu từ trách mình vì đã bỏ lại cô.
Hỏi người khắp tứ phía, mọi người đều nói tiểu cô nương đó bị đưa đi rồi, cậu chỉ cảm thấy người mình máu đang sôi cả lên.
Dường như cậu chạy như điên về nhà đại thúc, khi tới nơi, bác trai và bác gái đã làm xong cơm ngon lành đợi cậu, thấy cậu thở hổn hền liền cười ha ha gọi cậu: "Mau tới ăn cơm thôi!"
Lục Diễn Trạch nhìn thấy trong nhà trống trơn, cậu đứng đơ người ra.
Bác trai cảm thấy áy náy nói: "Chàng trai à, cái....người nhà tiểu cô nương kia tới đón cô ấy đi rồi, đưa cho chúng ta số tiền này, điều kiện ở đây mọi thứ đều đơn sơ, bọn họ đưa nhiều tiền thế này bác thấy....cháu giúp bác cầm về một ít đi...."
Lục Diễn Trạch nhìn đại thúc: "Ai đón cô ấy đi vậy ạ?"
Cô đi rồi? Quay về rồi? Là do không chịu được việc bị anh bỏ rơi nên đã bỏ đi rồi?
Nghe bác trai nói rằng có mấy người đã vào nhà, đem đồ của Thẩm Tinh Không đi, rồi để lại tiền cho bọn họ sau đó rời đi, cậu cảm thấy hết sức bực dọc.
Có cảm giác bị phản bội làm co cậu như muốn phát điên.
******
Cả chặng đường về Thẩm Tinh Không không chịu ngồi yên, ở trong xe cô không ngừng đập tay, giậm chân làm loạn lên, A Tiến dùng dây thắt an toàn để giữ cô lại, để mặc cô đánh mắng, thỉnh thoảng bị cô làm ồn thấy phiền phức quá mới trừng mắt lên nhìn cô, ấn vai cô xuống ghế, một lát rồi lại bỏ tay ra, sợ làm cô đau.
Thẩm Tinh Không làm ồn mãi thì cũng mệt, cô dựa lưng vào ghế ôm cục tức trong lòng: "Thẩm Chi Diệu định xử lý tôi thế nào? Đồ A Tiến xấu xa, anh giống hệt với chú ấy, giúp người ta bắt nạt tôi...."
A Tiến nhìn cô, giọng nói nhỏ nhẹ: "Tiên sinh là lo lắng cho cô, tiểu thư đừng có làm theo ý mình tùy tiện nữa thì sẽ không sao, không ai nỡ bát nạt cô đâu...."
Thẩm Tinh Không bĩu bĩu môi, cô nằm ra ghế, thực sự là cô rất mệt rồi, cô hỏi anh: "Tôi vào anh để lại cho bác chủ nhà ít tiền anh có làm đúng như thế không?"
A Tiến gật đầu, thần sắc có vẻ tán thành, khen ngợi hành động của cô.
Thẩm Tinh Không thấy phản kháng không có hiệu lực, cô biết rằng đợi lát nữa về rồi còn chẳng tránh được việc bị đánh bị mắng vì thế cô quyết định ngủ một lát đã.
A Tiến lặng lẽ nhìn cô ngủ, cởi chiếc áo khoác ngoài ra đắp lên người cô. Cô đi mấy anh hôm nay thực ra anh sớm đã biết cô không cùng đội ngũ đi cắm trại, chiếc ra đa bên cạnh đã hiện rõ vị trí của cô, anh nhìn nhưng đã không thông báo lập tức cho Thẩm Chi Diệu, nếu Thẩm Chi Diệu biết thì cô không thể ở đó quá một ngày, sẽ lập tức cho người đón cô về.
Anh biết cô muốn đi chơi như thế nào, vì thế kể cả có bị mắng bị phạt anh cũng hi vọng nhìn thấy cô vui vẻ.
Ở tầm tuổi của cô thì nên vui vui vẻ vẻ, đây chẳng phải đang làm tuổi ăn tuổi chơi à.....